Nếu có người Thiên Tỏa Giáo ở đây là có thể nhận ra, đây là đầu của Đại Tông Sư xếp hạng thứ hai trong bản giáo bọn họ - Quang Liên Tát Ni Địch Á.
Vị Đại Tông Sư này không Bái Thần, một mực truy cầu tăng trưởng cực hạn, đáng tiếc
Nhạc Đức Văn đưa mắt nhìn đầu người, hơi híp mắt lại.
“Hàng Thần?”
“Hửm, chỉ là một Hàng Thần, tại ta vô dụng.” Kim Ngọc Ngôn trả lời: “Ngươi còn chưa trả lời ta, vừa rồi là có ý gì?”
Đôi mắt đẹp của nàng chuyển động, như có ngân quang hiện lên, tiếp cận đối phương.
“Hửm, thực ra chính là, bây giờ Đại Đạo Giáo ta đã quay về vị trí ban đầu, cũng nên là lúc hợp nhất lần nữa.” Nhạc Đức Văn cười nói: “Ngọc Hư Cung, Thiên Bảo cung, vốn chính là kế sách tạm thời lúc trước, bây giờ, thực ra không cần phải phân chia cẩn thận như thế. Sư thúc ngài nói coi đúng không?”
“A?” Kim Ngọc Ngôn nheo mắt lại.
“Hợp nhất lại lần nữa, ta đồng ý. Nhưng để ai chưởng giáo?”
“Sư thúc nói đùa. Tuổi tác ngài đã cao, chuyện như thế, tự nhiên vẫn phải do Tiểu Nhạc ta làm thay, thì sẽ tốt hơn.” Nhạc Đức Văn cười lên.
“Ngươi? Ha ha ha!” Kim Ngọc Ngôn nhịn không được phát ra tiếng cười như chuông bạc.
“Thực ra ta cũng không quan tâm chuyện người nào chưởng giáo, ta chỉ hỏi ngươi một câu.” Tiếng cười của nàng dừng lại.
“Trước đó ngươi nói phải phối hợp với Tuyết Hồng các để trấn áp thiên hạ, thanh trừng thế lực phản loạn các nơi, như vậy mới có thể thắng nhiều hơn. Ta đã đồng ý với ngươi.”
“Bây giờ, ngươi chắp tay dâng tặng địa bàn chúng ta đánh được cho người Hoàng tộc Linh đình phái đến, thế là có ý gì?”
“Thế nào? Thương vong cao thủ Ngọc Hư Cung ta thì không phải thương vong thực sự? Cao thủ hoàng tộc bọn chúng, các đại quý tộc người Linh, thì có mạng quý hơn sao?”
“Lời ấy của sư thúc sai rồi.” Nhạc Đức Văn thở dài. “Há không nghe giáo nghĩa Đại Đạo Giáo ta từ sơ khai ban đầu, chính là chủ trương trung quân báo quốc sao? Đại Linh thịnh, thì chúng ta thịnh, Đại Linh suy thì chúng ta suy.”
“Hoang đường! Ngươi không nên ngu muội như thế mới phải!” Ánh mắt Kim Ngọc Ngôn lạnh lẽo hơn.
“Cũng không phải là ngu muội.” Nhạc Đức Văn lắc đầu: “Sư thúc, thứ ngươi mong muốn chẳng qua chỉ là chiến thắng của một giáo phái, mà điều ta theo đuổi, chính là thắng lợi muôn đời.”
“Như thế nào là muôn đời?”
“Như thế nào?” Nhạc Đức Văn thở dài: “Ta cũng đã từng nghĩ rất lâu. Nhưng dù suy tư thế nào, cũng không thể thoát khỏi một điểm. Đó chính là hoàng quyền.”
“Hoàng quyền, chỗ dựa phía sau, đơn giản chính là Linh Phi giáo năm đó. Linh Phi giáo phát triển đến bây giờ, thực lực của bọn họ cường thịnh, thế lực sâu xa, vượt xa tất cả các giáo phái còn lại.”
“Cho nên ngươi dự định phụ thuộc vào hoàng tộc? Hoàn toàn dựa thế Linh đình?” Có vẻ như Kim Ngọc Ngôn đã hiểu ra điều gì đó.
“Cũng không phải là dựa thế, đây là hợp tác.” Nhạc Đức Văn cười.
“Bọn họ lấy được đồ vật bọn họ muốn. Mà chúng ta, cũng đạt được thứ chúng ta cần. Theo như nhu cầu mỗi bên thôi.”
Hoàng tộc vẫn luôn muốn thoát khỏi ảnh hưởng của Linh Phi giáo, Kim Ngọc Ngôn đã biết điều này, chỉ là thế mà bây giờ lại rơi vào tình trạng kịch liệt như thế. Đây là điều mà nàng không nghĩ tới.
“Ngươi có hiểu mình đang làm gì không?” Rốt cuộc nàng cũng hiểu rồi, chung quy Nhạc Đức Văn muốn làm gì.
Hắn ta, chỉ sợ là đang muốn thay thế Linh Phi giáo! Khiến Đại Đạo Giáo thành quốc giáo mới hoàn toàn!
Là muốn đánh vỡ nền thống trị tuyệt đối hơn hai trăm năm của Linh Phi giáo!
Nhưng chẳng lẽ Linh Phi giáo lại dễ đối phó như vậy?
Tại sao Đông tông không còn nữa?
Linh Chí Đế chết như thế nào?
Còn chưa nhìn đủ rõ hay sao?
“Đương nhiên ta biết. Cho nên mới đang thương lượng với sư thúc ngài, không phải sao?” Nhạc Đức Văn cười nói.
“Ta sẽ không điên theo ngươi!” Kim Ngọc Ngôn quay người rời khỏi.
Bộp!
Trong chốc lát, bóng dáng Nhạc Đức Văn xuất hiện trước cửa đại điện, chặn đường lại.
“Sư thúc, ta coi ngươi là người của mình, mới dùng tình cảm chân thực mà mời ngươi cùng tiến lên với ta.”
Nụ cười trên mặt lão vẫn như cũ, chỉ là trong mắt mơ hồ toát ra cảm xúc xa lạ.
“Đừng khiến ta khó xử.”
“Thế nào? Ngươi dám động thủ với ta?” Giọng Kim Ngọc Ngôn cao vút, tóc dài và vạt áo không gió mà bay.
“Linh Phi giáo âm thầm thao túng cả thế gian, ngự trị trên vạn vật, bọn họ… đã đợi đủ lâu rồi.”
Giọng Nhạc Đức Văn trầm thấp, trên mặt dần không còn ý cười nữa.
“Sư thúc, Nhạc Đức Văn ta tung hoành thiên hạ mấy chục năm, người ta để ý không nhiều. Ngươi cũng được tính là một đấy.”
Ông vươn tay.
“Đến đây đi, chúng ta cùng nhau sáng lập huy hoàng thực sự thuộc về Đại Đạo Giáo ta!”
“Ngươi điên rồi?” Ánh mắt Kim Ngọc Ngôn lại càng trở nên lạnh lẽo hơn: “Ta không rảnh chơi trò tranh bá thiên hạ gì đó cùng ngươi, ngươi chỉ đang muốn chết! Tránh ra!”