“Sư thúc, bây giờ ta đã thu phục rất nhiều cao thủ Cảm Ứng môn, Ngọc Hư Cung cũng nên cùng gia nhập vào đi. Ngươi không nên chống lại ta.”
Nhạc Đức Văn chậm rãi đi đến phía nàng.
“Ta lặp lại lần nữa, tránh ra!” Làn da trên người Kim Ngọc Ngôn bắt đầu hiện ra từng đường hoa văn màu bạc. Một luồng khí thế vô hình vờn quanh bên cạnh nàng quét tới, thổi bay màn cửa trang trí chung quanh đại điện.
“Sư thúc, ngươi phải biết, tại sao ta cần phải ẩn nấp một lần là mấy chục năm?” Đột nhiên khuôn mặt Nhạc Đức Văn lại lộ ra ý cười lần nữa.
“Đó là vì...”
Vút!
Thân hình lão lấp lóe, bước tới phía trước. Từng tàn ảnh kéo dài dưới mặt đất đại điện, kéo thành một đường thẳng, phóng tới Kim Ngọc Ngôn.
Keng!
Hai người giao thoa.
Tất cả quay về yên lặng.
Sắc mặt Kim Ngọc Ngôn đỏ lên, bàn tay cong queo, một giọt máu tươi nhỏ xuống từ đầu ngón tay.
Trong mắt nàng hiển hiện vẻ không thể tin nổi, ngón tay co vào, bước chân lại phóng đến phía trước lần nữa, lao nhanh ra khỏi đại điện, biến mất không thấy.
Nhạc Đức Văn đứng tại chỗ, từng đường hoa văn màu bạc trên người không ngừng lấp lóe ánh huỳnh quang, đó là thủ đoạn giam cầm mà vừa rồi Kim Ngọc Ngôn đã để lại.
“Sư thúc, ngươi hà tất phải làm khổ mình như thế chứ?”
Hoa văn màu bạc chậm rãi tiêu tán, lão ta xoay người, ánh mắt bình thản, giống như tình cảnh vừa nãy không hề vượt ra khỏi dự đoán của lão.
“Quên đi, mọi chuyện không thể cưỡng cầu, qua không bao lâu nữa, hẳn là sư thúc sẽ hiểu được dụng tâm lương khổ của ta mà thôi.”
Nhạc Đức Văn thở dài.
“Người đâu, đi mời Tông Sư Nhiễm Hân Duyệt đến đây.”
Bên ngoài nhanh chóng có người im lặng hành lễ, khom người, nhanh chóng rời khỏi.
Không bao lâu sau.
“Chưởng giáo có gì phân phó?”
Bên ngoài đại điện, có một nữ tử mặc đạo bào màu xanh lam nhanh chóng đi vào.
Chính là người mới chạy về từ bên ngoài, đặc sứ phụ trách đưa lệnh bài cho Trương Vinh Phương, Nhiễm Hân Duyệt.
“Bây giờ đồ nhi ngoan của ta thế nào rồi? Còn gây chuyện nữa không?” Nhạc Đức Văn thay đổi suy nghĩ, nghĩ tới tiểu tử thối Trương Ảnh kia, trong lòng đau đớn một hồi.
Chỉ một mình hắn, lại liên lụy đến sức mạnh của ít nhất là ba Tông Sư Bái Thần bên cạnh mình.
Hắn cũng là người có thể giày vò nhất trong số đám thừa kế của cả giáo phái.
“Bây giờ Đạo Tử rất tốt, cơ thể khỏe mạnh, lệnh bài cũng được đưa qua rồi, đến tận tay hắn.”
Vừa nhắc tới Trương Ảnh, Nhiễm Hân Duyệt không tự chủ được mà nhớ tới dáng người khủng bố trước đó, một mình xử lý ba tên Tông Sư Bái Thần.
Chẳng qua nếu không phải được Trương Ảnh cứu giúp, chỉ sợ bây giờ nàng đã bị ba người kia chặn giết giữa đường.
“Đưa đến tận tay? Vậy làm sao mà ta vẫn chưa có cảm ứng?” Nhạc Đức Văn khó hiểu nói.
“Ờm, đúng là ta đã đưa đến tay hắn, tận mắt ta nhìn thấy!” Nhiễm Hân Duyệt vội vàng nói.
“Vậy để ta xem thử.” Nhạc Đức Văn vỗ vỗ tay, lập tức có một đạo nhân đưa một cái lệnh bài vào đại điện.
Toàn thân lệnh bài kia màu tím đen, ở giữa khắc rõ một đồ án hình rồng màu xanh biếc.
Hai con mắt ở vị trí đầu rồng hơi đỏ lên.
Lão cầm lấy lệnh bài, ngón tay cái nhấn một cái vào giữa nó.
Hai mắt trên đầu rồng lập tức sáng lên ánh sáng màu đỏ.
Nhạc Đức Văn nhìn chăm chú ánh sáng màu đỏ kia một lát.
“Xoạt!”
Xoạt một chút, lão nện lệnh bài lên mặt đất.
“Tên tiểu tử thối tha này, lại không mang lệnh bài! Không phải ngươi đã đưa qua rồi sao?”
Lão nhìn về phía Nhiễm Hân Duyệt.
“Thật sự đã đưa rồi.” Nhiễm Hân Duyệt vội vàng gật đầu.
“Tiểu tử này thành tâm đối nghịch với ta đúng không?” Nhạc Đức Văn nổi giận nói.
“Hẳn là Đạo Tử không thích mang theo, có thể đã đặt ở xa người hắn rồi.” Nhiễm Hân Duyệt thận trọng nói.
“Xem ra, là ta quá bao dung hắn, khiến hắn không biết có một số việc, không thể làm càn quá mức.” Sắc mặt Nhạc Đức Văn âm trầm.
“Minh Nguyên!”
“Có!”
Bên ngoài đại điện, Minh Nguyên mặc váy dài màu lam, đầu đội tinh hoa quan, bước nhanh đến gần, cúi đầu lên tiếng.
“Sao ngươi lại có dáng vẻ thế này? Quên đi, đi một chuyến đến phủ Tình Xuyên với ta!”
“Là công chúa… Được!” Minh Nguyên nhanh chóng trả lời.
“Tạm thời cuối cùng đã có thể rảnh tay, đúng lúc đi xem bây giờ Ngọc Hư Cung của sư thúc đã phát triển thế nào rồi.”
Nhạc Đức Văn đưa mắt nhìn lệnh bài trên mặt đất, xoa xoa đôi bàn tay, lại nhặt nó lên, kiểm tra qua lại phát hiện vẫn chưa hỏng, lại cẩn thận ước lượng.
*
*
*
Trạch tỉnh - phủ Tình Xuyên.
Giữa sân võ đạo phía sau Trầm Hương phủ.
Hai người Trương Vinh Phương và Đinh Du bước nhanh giao thoa, quyền cước như mưa, giao thủ chính diện.
Trong tiếng đánh nhau kịch liệt.
Đinh Du ra tay toàn lực, hoặc quyền hoặc chưởng, tốc độ đã đạt đến giai đoạn Nội Pháp, sức mạnh lại cực lớn, thậm chí vượt qua cả Nội Pháp.