Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch Full)

Chương 1150 - Chương 1150 - Gặp Gỡ (8)

Chương 1150 - Gặp gỡ (8)
Chương 1150 - Gặp gỡ (8)

Đây là thần lực trời sinh của bản thân hắn ta, cộng thêm sau khi cải tạo máu tươi, lại có tăng phúc, nên mới có thể đạt tới hiệu quả như thế.

“Động tác không đúng.” Đột nhiên Trương Vinh Phương ra tay dùng một chưởng đánh lui hắn.

“Rõ ràng lực đạo ngươi ra tay trước đó mười phần, tại sao tới gần ta thì lại suy yếu đi không ít?” Hắn nhíu mày khó hiểu nói.

“Ta cũng không rõ, vô cùng kỳ lạ, lúc ta ra tay sắp đánh trúng ngài, cứ luôn cảm thấy tự nhiên lại thả lực nhẹ hơn.” Đinh Du cũng có cảm giác quái dị.

Trương Vinh Phương nghe vậy, trong lòng không tự chủ được mà hiện lên khuôn mặt tượng thần Huyết Thần.

Nếu cách thức phát triển thực sự là hậu duệ, như vậy Đinh Du không ra tay với hắn được, hẳn là bản năng tự nhiên.

“Quên đi, hôm nay đến đây thôi. Sau khi ngươi trở về, luyện tập một ít nội dung ta nói cho ngươi lúc trước thêm mấy chục lượt cho tốt. Về phần vấn đề thân thể ngươi, yên tâm, không sao đâu.” Hắn an ủi.

Mặc dù hắn cũng chỉ là Ngoại Dược, nhưng ánh mắt hắn cao hơn, chỉ điểm Đinh Du cũng chỉ là một bữa ăn sáng thôi.

Lúc này Đinh Du đã phát hiện dị thường trong thân thể mình.

Tốc độ siêu cường, sức mạnh, sức khôi phục tăng trưởng, khiến hắn khác hẳn với người bình thường một cách rõ ràng.

Còn có khát vọng nhất định đối với máu.

Đúng vậy, bây giờ mỗi ngày hắn đều phải ăn hai bữa máu heo, nếu không thì tâm trạng khó mà bình tĩnh.

“Đã hiểu. Đa tạ đại nhân.” Đinh Du không dám nhiều lời, chắp tay xuống dưới, rời khỏi.

Trương Vinh Phương cầm khăn mặt từ tay người hầu, lau mồ hôi, thay y phục quay về đại tiền thính.

Hắn khoác đạo bào lên, ngồi xuống nhét vào trong miệng một viên ích cốc đan.

Từ hôm qua sau khi bước vào Thôn Thiên, bây giờ cách mỗi một canh giờ hắn phải ăn ích cốc đan một lần, nếu không thì sẽ cảm thấy cơ thể vô cùng đói.

Cảm giác này rất khó chịu, chỉ khi hắn ăn một hơi gấp ba lần lượng đồ ăn trước kia, mới có thể ngăn chặn tạm thời cơn đói khát này.

Đang lúc hắn suy tư nên giải quyết vấn đề này như thế nào. Thì có tiếng một hạ nhân trong phủ đi vào thấp giọng báo cáo.

“Lão gia, bên ngoài có người tìm.” “Ai vậy?”

“Tiểu nhân cũng không biết, chỉ là đối phương mặc đạo bào, trên mặt cứ luôn cười tủm tỉm, khí chất không tầm thường, hẳn không phải là người bình thường.” Hạ nhân trả lời.

Đạo bào, cười tủm tỉm? Khí chất không tầm thường?

Ba yếu tố này lồng vào với nhau, trong lòng Trương Vinh Phương run lên.

Không phải là lão Nhạc đó chứ?

Bây giờ một thân văn công của hắn đã đến cảnh giới Luyện Thần viên mãn, nếu bị phát hiện, xác định chắc chắn là sẽ bị kéo đi Bái Thần!

'Thiềm Ấn quyết! Nếu thật sự là lão Nhạc, có thể chỉ phải dựa vào Thiềm Ấn quyết thôi.'

Trong lòng Trương Vinh Phương căng thẳng, đứng dậy.

“Đi thôi.”

Hắn thấp giọng nói.

“Vâng.”

Hạ nhân dẫn đường, hai người đi ra phòng trước, đi vào sảnh đón khách bên phải.

Nơi này là chỗ chuyên để nghênh đón khách tới.

Trước khi vào cửa, trong lòng Trương Vinh Phương không ngừng diễn luyện các loại tình huống, trước kia, hắn đã nghĩ lúc gặp lại Nhạc sư phụ sẽ là tình huống như thế nào. Nhưng khi sắp đến thật sự, hắn mới hiểu được.

Mình vẫn căng thẳng.

Không chỉ là vì không muốn Bái Thần. Còn có sợ hãi.

Sợ hãi, bây giờ Nhạc sư phụ đối xử với hắn tốt, cũng giống như hoa trong gương trăng trong nước, chỉ là giả dối.

Kẽo kẹt.

Cửa gỗ bị đẩy ra nhẹ nhàng.

Trương Vinh Phương hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn vào trong sảnh đón khách.

“Ngô Đạo Vinh, gặp qua Càn Khôn đạo hữu.”

Một đạo nhân trung niên có vóc người hơi mập, trên mặt cười tủm tỉm, trắng nõn sạch sẽ, đứng dậy, khom mình hành lễ với hắn rất cung kính.

“Ngô Đạo Vinh? Ngươi là ai?” Trong lòng Trương Vinh Phương khẽ giật mình.

Hắn không quen biết đối phương, trước đó còn tưởng rằng là Nhạc sư phụ tới đây rồi, không ngờ thế mà không phải.

“Là như thế này.” Đạo nhân này điềm đạm chắp tay: “Trước đó hẳn là đã từng có tiền bối của chúng ta tiếp xúc với ngài. Lần này, chúng ta đến là vì biểu đạt áy náy chân thành tới ngài. Vả lại, ở đây có một bức thư của cố nhân, là đưa cho ngài.”

Hắn ta lấy trong tay áo ra một bức thư giấy đã được phong sáp ra , đưa cho Trương Vinh Phương.

“Thư?” Trương Vinh Phương nhận lấy, nhẹ nhàng xé ra, mở giấy viết thư ra.

Trên giấy viết một hàng chữ quen thuộc.

‘Mười giờ đêm, tầng ba Tê Tinh lầu.’

“Đây là…?” Trong lòng Trương Vinh Phương hơi rung động, nét chữ này...

Thiên Nữ!

Quanh năm trong phủ Tình Xuyên lưu truyền một câu.

Tê tinh lãm nguyệt bất dạ nhân, lạc hoàng tàm sa vi tửu sinh.

Chính là nói về bốn chỗ phồn hoa nhất trong Tình Xuyên. Cũng là bốn nơi túy sinh mộng tử (sống ở trong cuộc say, chết ở trong chiêm bao), chỗ náo nhiệt nhất trong cuộc sống về đêm.

Tê Tinh lầu chính là một trong số đó.

Bình Luận (0)
Comment