Lúc ban đêm.
Thời gian chín giờ năm mươi bảy phút, trước Tê Tinh lầu người đến người đi, trên lầu các cao tới sáu tầng, mỗi một tầng đều thắp đèn đuốc sáng trưng, mặt tường hướng ra phía ngoài còn có một vài bức tranh sơn thủy hoa điểu.
Vũ nữ xinh đẹp, ca cơ mời rượu, tiếng đàn réo rắt, tiếng ngâm thơ mềm mại đáng yêu.
Rất nhiều danh thi danh khúc của Đại Linh, thỉnh thoảng nhẹ nhàng vang lên trong miệng ca cơ các tầng ở Tê Tinh lầu, phối hợp cùng là nhạc khúc, rượu ngon món ngon, lụa mỏng che kín thân thể.
Người có thể đi vào trong đó, phần lớn đã mắt say lờ đờ mông lung, hứng thú cao vút, đắm chìm cả người trong bầu không khí đặc biệt hưởng thụ được vây quanh kiểu này.
Trước cửa lớn tầng lầu, xe ngựa hoa lệ lui tới, tân khách ra vào không có một ai mà không phải kẻ quần là áo lượt.
Lạch cạch. Cửa xe ngựa trượt ra.
Trương Vinh Phương nhẹ nhàng xuống khỏi toa xe, đứng thẳng người, nhìn lầu các ngói đỏ tường trắng, treo chuông gió màu bạc hoa lệ phía trước.
Đúng lúc trước lầu có một đội người đang đưa đón tân khách, dẫn đầu là một lão giả tóc trắng xoá, khí thế bất phàm, đang cười ha ha khách sáo tạm biệt vị khách cuối cùng sắp rời đi.
Chỗ gần cửa sổ trong đại sảnh lầu hai, đang truyền ra từng tiếng cười vui, có thể nghe thấy mơ hồ giống như là có tiệc sinh nhật trẻ con, đang bốc thăm được đồ chơi nào đó vui vẻ, trêu mọi người cười to không dứt.
Lầu ba có một đao khách giang hồ, ôm trường đao bọc vỏ da đen lộng lẫy, mặt mũi đầy râu quai nón đứng tựa ở cửa sổ, lẳng lặng nghe từ khúc thảm thiết réo rắt của ca nữ trong phòng truyền ra.
Lầu bốn lầu năm lầu sáu, cũng có cửa sổ thủy tinh khép kín đặc biệt, không thể nghe rõ tiếng động.
Chỉ là trên cửa sổ thủy tinh kia, có đồ án ngôi sao màu bạc, lấp lánh chút ánh bạc dưới ánh đèn.
Có thể đây là lai lịch của cái gọi là Tê Tinh.
Trương Vinh Phương vừa xuống xe, chiều cao hai mét năm đã hấp dẫn sự chú ý của người giữ cửa.
Vị khách có dáng người khôi ngô, phần lớn là người tập võ, tu vi lại không tầm thường, cho nên bọn họ cũng đã thấy nhiều, hiểu rõ mặc dù tính tình những vị khách này nóng nảy, nhưng phần lớn đều ra tay rộng rãi.
Lúc này hai người nhanh chóng chào đón.
“Khách quan, mời vào bên trong, ngài đến đây là có hẹn trước hay đi một mình?”
“Hẹn trước.” Trương Vinh Phương nhẹ nhàng trả lời.
“Quý tính của ngài?”
“Ta họ Trương.”
Hai người giữ cửa đang muốn lật sách nhỏ ra kiểm tra, lại thấy một nữ tử váy lam bước nhanh từ trong lầu ra nghênh đón.
“Trương đại nhân đến rồi, ở đây để ta đi.” Nữ tử phân phó một câu với hai người giữ cửa, đi đến trước người Trương Vinh Phương, cung kính cúi đầu.
“Đại nhân, khách đã đến từ sớm, mời ngài đi theo ta.”
Trương Vinh Phương gật đầu, đi theo phía sau.
Hai người đi từ tầng một lên, đi thẳng đến lầu cao nhất, lầu sáu.
Càng lên cao, âm thanh bên tai lại càng ít.
Đến tầng cao nhất, chung quanh gần như chỉ còn lại chút xíu tiếng đàn tranh nhỏ nhu hòa.
Yên tĩnh lại vui tươi.
Tầng thứ sáu là một không gian rộng lớn thoáng đãng.
Không gian bên trong có hòn non bộ, có dòng suối, có vườn hoa, thậm chí còn có một vài chim công bảy màu thả ngoài lồng, tự do bay lượn trong này.
Mấy con chim công nhàn nhã tùy ý dạo bước trong sảnh.
Bốn phía trên tường treo đồ vật thủ công do con người bện nên, có nhiều động vật, cũng có nhiều vật phẩm.
Chính giữa là một bàn đá rộng lớn xám trắng khắc hoa văn hình chữ, lẳng lặng chiếm cứ đến một phần năm không gian.
Bóng dáng một nữ tử tóc dài mặc váy đen nhỏ nhắn xinh xắn, đang đưa lưng về phía Trương Vinh Phương, ngồi quỳ chân trên bồ đoàn, trong tay lẳng lặng bưng một chén trà nóng.
Cửa phòng im lặng trượt ra.
Trương Vinh Phương trầm ngâm nhìn bóng lưng nữ tử.
Chỉ một ánh mắt, hắn đã nhận ra thân phận của đối phương.
Hắn đứng ở trước cửa, đột ngột dừng lại, không tiếp tục bước đến trước nữa.
Nữ tử sửng sốt, đặt chén trà xuống, chậm rãi xoay người.
“Đã lâu không gặp.”
Nàng quay người lộ ra khuôn mặt, chính là khuôn mặt tương đối quen thuộc trong trí nhớ của Trương Vinh Phương.
Thiên Nữ Đồng Chương.
“Ta là Thiên Nữ.” Trên mặt nữ tử lộ ra nụ cười bình tĩnh mà lễ phép.
Chỉ là, câu nói kia nháy mắt kéo Trương Vinh Phương ra khỏi suy nghĩ ký ức.
Thiên Nữ, có lẽ cái tên này trong mắt rất nhiều người là một vinh dự, một xưng hô tích cực.
Nhưng thực chất, trong cao tầng, ở Tây tông, thậm chí ở trong mắt bản thân Đồng Chương, danh xưng này là một vết sẹo, một nỗi khuất nhục.
Cho nên bình thường nàng không thích người thân cận gọi nàng là Thiên Nữ. Bản thân nàng cũng rất ít khi tự xưng Thiên Nữ.
Nhất thời trong suy nghĩ của Trương Vinh Phương hiện lên rất nhiều thứ.
Nhưng cuối cùng vẫn bình tĩnh cất bước, đi vào cửa.