Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch Full)

Chương 1154 - Chương 1154 - Gặp Gỡ (12)

Chương 1154 - Gặp gỡ (12)
Chương 1154 - Gặp gỡ (12)

Rõ ràng là Nhạc Đức Văn biết rõ chuyện bên phía Trương Vinh Phương và Trương Hiên.

“Có rất nhiều chuyện, không phải ta không biết, mà là ta tạm thời không rảnh tay đụng đến. Bây giờ khó khăn lắm mới sắp xếp được thời gian, chuyến này sắp xếp hoàn chỉnh hết một lần cho hắn rồi lại đi.”

“Trước đó ta còn cho rằng hắn vẫn luôn toàn lực khổ tu văn công, kết quả không ngờ rằng, sau lưng lại nghe người ta nói võ công của hắn lên cao còn nhanh hơn. Chắc hiện giờ đã đến Nội Pháp rồi nhỉ?

Tiểu tử thối này, chẳng trách không mang theo lệnh bài, nếu dồn hết toàn bộ tâm tư luyện võ của hắn lên trên văn công, hiện tại sợ là hắn cũng phải Luyện Thần rồi!”

Lúc này mới cách mấy năm? Đúng là ngài dám nghĩ quá. Minh Nguyên ở một bên không phản bác được, nhưng cũng không dám nói tiếp.

“Đi thôi, đi xem.” Nhạc Đức Văn nhìn cũng không thèm nhìn cỗ kiệu sau lưng, nhanh chân đi vào nội thành phủ Tình Xuyên.

Minh Nguyên đi theo sau lưng, không nói thêm gì nữa.

Hai người đi từ ánh đèn sáng ngời vào con đường trống trải.

Ban đêm người đi trên đường cực ít.

Bóng dáng hai người cứ như quỷ mị, đảo mắt đã lấp lóe biến mất ở phía cuối đường, bước vào nội thành.

*

*

*

Trương Vinh Phương đi ra khỏi Tê Tinh lầu, trong lòng thở dài.

Cuối cùng Thiên Nữ vẫn từ chối lời mời của hắn, vẫn ở lại Nghĩa Minh Nghịch Thời hội như trước.

‘Quả nhiên trên đời này, không có thế lực nào là đơn giản cả. Có thể tồn tại trong môi trường Đại Linh ác liệt nhiều năm như vậy, quả thực Nghĩa Minh cũng không phải yếu đuối như mặt ngoài nhìn thấy’

Không biết thế nào, lúc hắn đi ra khỏi lầu nhỏ, không hiểu tại sao lại quay đầu nhìn lên phía lầu sáu.

Ở đó, Thiên Nữ đang đứng ở bên cửa sổ, cũng cúi đầu nhìn về phía hắn.

“Bảo, trọng.” Đôi môi anh đào của nàng khẽ mở, im lặng nói ra hai chữ.

Bảo trọng?

Vì sao?

Trong lòng Trương Vinh Phương nổi lên nghi hoặc.

Lần gặp mặt này, thực ra từ đầu tới cuối đều tương đối bình thường, nhẹ nhàng nhu hòa.

Nhưng tại sao cuối cùng...

Không biết thế nào, đột nhiên hắn liên tưởng tới lời Trương Thanh Chí nói tới trước đó, không hiểu sao Nhạc sư phụ ở Đại Đô bắt đầu vẽ chân dung sư nương thần bí. Mà thiên nữ đã lâu không gặp lại xuất hiện lại ở chỗ hắn.

Có thể có loại khả năng này hay không...

Ngay lúc đó, có phải Nhạc sư phụ cũng giống như hắn, gặp được người đó rồi.

“Lệnh bài của ngươi đâu?”

Đột nhiên một cánh tay béo khoác lên trên vai hắn từ phía sau.

“!!???” Trương Vinh Phương cực kỳ kinh ngạc, thiếu chút nữa đã nhảy lên.

Ở khoảng cách gần như vậy, thế mà hắn hoàn toàn không hề phát giác?

Hắn rùng mình, mãnh liệt quay đầu lại nhìn.

Hai bên đối mặt… Là khuôn mặt mập mạp như miếng bánh nướng của Nhạc Đức Văn.

Cười.

Nhạc Đức Văn đang cười.

Ánh đèn chiếu rọi xuống, nụ cười trên mặt lão ta lộ ra vẻ lạnh băng và lạ lẫm nào đó.

“Ta gọi người đưa lệnh bài cho ngươi. Còn ngươi, tại sao không mang theo?”

“...” Toàn thân Trương Vinh Phương thi nhau nổi da gà.

Đã bao lâu rồi?

Đã bao lâu hắn không gặp phải cảm giác giống như trước mắt rồi?

Từ sau khi hắn đột phá thực lực Tông Sư, chung quy hắn không gặp phải tình huống ai đó có thể vô thanh vô tức tới gần hắn gần như vậy.

“Sư phụ. Đột nhiên sao ngài lại đến đây?” Sắc mặt Trương Vinh Phương không thay đổi, ổn định tâm trạng, trầm giọng nói.

“Vì sao không báo tin cho đệ tử trước, cũng tiện để cho ta sắp xếp người, chuẩn bị tiệc rượu nghênh đón ngài.”

“Nếu không phải ta tự mình đến, chẳng phải sẽ không được nhìn thấy ngươi huynh huynh muội muội với cô nương kia sao? Mắt đi mày lại? Thế nào? Có muốn ta bắt người giúp ngươi, lột sạch rồi đưa ngươi vào trong phòng hay không?” Nhạc Đức Văn ngoài cười nhưng trong không cười nói.

“Đệ tử không dám.”

“Ngươi có cái gì mà không dám? Đi thôi, đi lấy lệnh bài về đây, ta muốn nhìn thấy ngươi đeo lên cho chắc.”

Nhạc Đức Văn dẫn đầu đi phía trước.

Trương Vinh Phương đi theo phía sau, suy nghĩ trong lòng nhanh chóng thay đổi.

Hai người bước nhanh trên con đường đêm, xuyên qua dòng người, nhanh chóng tới khá gần Trầm Hương phủ.

Chỉ là lúc sắp tới gần Trầm Hương phủ, khoảng cách còn chưa đến trăm mét.

Đột nhiên bước chân của Nhạc Đức Văn dừng lại, rồi ngẩng đầu nhìn về phía phủ đệ.

“Trong phủ đệ của ngươi, bây giờ yêu ma quỷ quái gì đó cũng dám đến làm càn…”

Có vẻ như lão cảm ứng được gì đó.

“Sư phụ ngài nói thế có nghĩa là gì?”

“Nghĩa trên mặt chữ. Đi thôi, đi cầm lệnh bài trước, sau đó, ta phải kiểm tra tu vi văn công của ngươi bây giờ cho thật tốt. Về phần võ công...” Nhạc Đức Văn không nói hết lời.

Trong lòng Trương Vinh Phương hơi khựng lại, không tiếp lời, chỉ là đi cùng vào phủ đệ.

Hai người không vào từ cửa chính, bóng dáng trực tiếp lóe lên, leo tường nhảy vào, đi thẳng tới thư phòng cất giữ lệnh bài.

Bình Luận (0)
Comment