“Cho nên, ngươi cam chịu sống trong thế giới này?” Nàng hỏi lại.
“Ta không quan tâm chuyện bên ngoài làm sao. Ta chỉ để ý bên cạnh ta thế nào.” Trương Vinh Phương trả lời.
“Nhưng bên ngoài thay đổi bất ngờ, dù thế nào cũng sẽ ảnh hưởng đến người bên cạnh ngươi. Như ngươi, như ta, như Đại Đạo Giáo bây giờ, cũng như tỷ tỷ tỷ phu ngươi và tất cả mọi người bên cạnh.” Thiên Nữ nói.
“Trên đời này, tất cả mọi thứ đều có kết nối qua lại lẫn nhau, ngươi không quan tâm bọn họ hay sao. Người ta vì quan tâm mà hành động, chỉ cần có hành động, sẽ có thể bị thương. Đến lúc đó, ngươi còn có thể nói ra câu ta không quan tâm nhẹ như bay thế sao?”
“Không thể.” Trương Vinh Phương im lặng, nói.
“Ngươi không thể nào khống chế tất cả mọi người mình quan tâm, ngươi sẽ chỉ bị động cuốn vào các vòng xoáy bất ngờ khác nhau, không thể kiểm soát, trở tay không kịp.” Thiên Nữ tiếp tục nói.
“Cho nên ta đang nỗ lực.” Trương Vinh Phương trả lời.
“Không có ý nghĩa. Người nhất định phải phòng ngừa chu đáo, dược sư thường nói, sách lược trị bệnh tối thượng nhất chính là khi chưa ốm. Ngươi không thể nào chuẩn bị cho tất cả mọi thứ.” Thiên Nữ nói.
“Phần lớn vấn đề đều do con người gây ra. Ta chỉ cần giải quyết người tạo ra vấn đề là được.” Trương Vinh Phương nói.
“Ngươi…” Thiên Nữ há to miệng, cảm thấy chợt không biết nên nói thế nào mới tốt.
Im lặng xong, nàng lại nói: “Thực ra, ngươi biết không? Nội bộ chúng ta rất xem trọng ngươi.”
“Đã nhìn ra.” Trương Vinh Phương gật đầu.
“Bọn họ nói, chỉ cần ngươi đồng ý gia nhập chúng ta, điều kiện gì cũng có thể thực hiện. Chỉ cần chúng ta có thể làm được.” Thiên Nữ tiếp tục. “Vì đại nguyện mà tất cả mọi người chờ đợi, chúng ta đã bỏ ra rất rất nhiều thứ.”
“Vậy ngươi thì sao? Tại sao ngươi lại muốn gia nhập vào bọn họ?”
“Ta, ta đã quên rồi…” Đột nhiên Đồng Chương bị hỏi đến ngây ngẩn cả người.
“Cho nên, đây không phải là đại nguyện của ngươi, mà là của người khác.” Trương Vinh Phương trả lời. Hắn đứng dậy nói tiếp. “Bây giờ Đông tông sớm đã thành quá khứ rồi, thứ ngươi thiếu bọn họ, ngươi cũng đã trả. Hay là sau này tới chỗ ta đi.” Hắn vươn tay về phía đối phương.
“Đến chỗ ngươi?” Đồng Chương có hơi sửng sốt.
“Đúng vậy. Ta muốn thành lập một chỗ mà không có phân tranh, không có ác ý, tất cả mọi người có thể sinh hoạt hạnh phúc bình an. Cho nên, cần rất nhiều thứ, rất nhiều người, rất nhiều sức mạnh.” Trương Vinh Phương gật đầu.
“Xem ra, ngươi thật sự là một người rất hiền lành.” Đồng Chương lộ ra vẻ tươi cười.
“Ta rất muốn đồng ý với ngươi, nhưng, trong lòng ta có một chuyện khác muốn làm…” Nàng cũng đứng dậy. “Với lại lực lượng của bọn họ rất mạnh, như thế sẽ hại đến ngươi.”
“Đúng rồi. Nếu bọn họ và ngươi đều nói ta đã từng là sư phụ của ngươi, đã từng chỉ dạy ngươi. Vậy bây giờ võ công ngươi thế nào? Hẳn là ta đã từng dạy ngươi Kim Bằng Mật Lục nhỉ? Thế nào? Bây giờ luyện đến đâu rồi?” Nàng đổi đề tài, có hơi hào hứng hơn.
“Ờm…” Kim Bằng Mật Lục?
Đó là cái gì?
Trong lòng Trương Vinh Phương hơi khựng lại. Câu này bảo hắn phải trả lời thế nào đây?
*
*
*
Vùng ngoại ô Phủ Tình Xuyên, biên giới Minh Quang Phượng Hoàng viên.
Bóng đêm mông lung.
Một cỗ kiệu kim loại đen hai người khiêng, bỗng nhiên xuất hiện trên đoạn đường gần khu vực trong thành tựa như hư ảnh.
Hai người khiêng kiệu mặc một thân màu đen, khuôn mặt chất phác, cúi đầu không nói một tiếng nào, im lặng đi đường.
Khi cỗ kiệu đến gần cách khu thành thị phồn hoa ánh đèn một đoạn thì ngừng lại.
Cửa kiệu mở ra.
Một bóng người tròn vo chậm rãi đi xuống.
“Cuối cùng cũng tới. Minh Nguyên, biết là chỗ nào không?”
Phía sau cỗ kiệu, một bóng người thon dài mặc đạo bào xanh đậm, nhanh chóng bước ra khỏi bóng tối rồi tới gần, cúi đầu cung kính nói. “Chúng ta có thể đến phủ nha mà Đạo Tử thường trú trước. Cho dù không ở đó, cũng có thể tìm người hỏi.”
“Rất tốt. Vậy thì đi thôi.” Bóng người béo tròn dậm chân về trước, đi vào phạm vi đèn đuốc chiếu rọi, lộ ra khuôn mặt to với nụ cười tràn đầy hòa khí của Nhạc Đức Văn.
“Chưởng giáo, ngươi tính làm sao?” Minh Nguyên không nhịn được mà lên tiếng hỏi một câu.
“Trước khi đến, ta cũng đã nghe phong thanh về tiểu tử này, hình như không thèm luyện văn công, chủ tu võ công thôi. Bây giờ vẫn chưa biết hối cải.” Con mắt Nhạc Đức Văn chuyển động, nổi lên ánh sáng không tên.
“Cho nên ta phải tự đến xem. Ngươi cũng đừng lo lắng, dù sao cũng là người thừa kế ta gửi gắm hy vọng tốt đẹp mà. Có thế nào cũng không thể làm gì quá mức với hắn chứ.”
“Nhiều lắm là, nhiều lắm là phế bỏ võ công của hắn, để hắn thành thật quay về luyện văn công với ta.”
“...” Minh Nguyên không phản bác được. Thế này mà còn gọi là không làm gì.
“Ngoài ra, nghe nói bây giờ hắn còn cấu kết không rõ với bọn loạn quân, mặc dù là vì quan hệ cũ ngày trước, nhưng cứ tiếp tục như vậy thì manh mối không tốt.”