Chính là tinh thần đặc chất chỉ có Luyện Thần mới có thể có!
Vì, lúc này lão đã Bái Thần Nguyệt Thần, là thần phật đỉnh cao nhất, trong vòng bảo vệ của Nguyệt Thần, không thể có ai có thể khiến lão rơi vào ảo giác mà không có bất cứ động tĩnh nào.
Cho dù Linh Phi Thiên cũng không thể!
Cho nên... nói cách khác, tất cả mọi thứ trước mặt là thật?
“Cho nên, ngươi... sao ngươi... Rốt cuộc là cái quái gì?”
Lớp thịt mỡ trên mặt lão run rẩy, nhìn Trương Vinh Phương, cho dù là lão, có thiên phú kinh khủng như vậy, nhưng năm đó cũng phải đến bốn mươi tuổi mới đột phá Luyện Thần…
Tên tiểu tử này... Không phải là lão khốn kiếp nào đó chạy tới ngụy trang thành hắn đó chứ?
Vừa nghĩ tới đó, tâm thần Nhạc Đức Văn lập tức cảnh giác.
“Ta không phải thứ gì, ta đúng là đồ đệ của ngài…” Sắc mặt Trương Vinh Phương cứng đờ, lập tức chậm rãi lộ ra bất đắc dĩ, uể oải, chua chát.
“Cũng là vì tăng lên quá nhanh, đệ tử luôn luôn sợ hãi trong lòng, cảm thấy có thể là mình đã xảy ra vấn đề ở đâu đó. Mãi vẫn không dám nói rõ cho ngài biết…”
“...” Yết hầu Nhạc Đức Văn không ngừng chuyển động, nuốt nước bọt.
Lão cẩn thận cảm ứng nhiều lần.
Không sai! Chính là tinh thần đặc chất đặc biệt Luyện Thần mới có.
Cái gọi là Luyện Thần, điểm quan trọng thật sự là ở chỗ viên cầu tinh thần có thể liên kết với thần phật.
Mà giờ phút này, trên người đồ đệ Trương Ảnh truyền ra viên cầu tinh thần Luyện Thần giống với của lão trước kia như đúc!
Bây giờ mới qua mấy năm?
Ba năm? Bốn năm?
Đó là cái thứ gì?
Cho dù giá lên mầm trong đất cũng không thể mọc nhanh như vậy được!
Sắc mặt lão trở nên nghiêm trọng hơn.
Lão nhanh chóng bước lên, song chưởng bỗng hóa thành hư ảnh, dùng tốc độ mà chính Trương Vinh Phương cũng gần như không thể nhìn rõ, khua khoắng loạn xạ trên người hắn.
Càng khua, khuôn mặt lão càng vặn vẹo.
“Ngươi ngươi… luyện mấy thứ đồ chơi quái quỷ gì vậy? Tại sao huyết khí rối loạn thế này? Cường độ thân thể cũng không tồi, nhưng mà võ công đâu? Ngươi chỉ luyện ngạnh công thôi? Võ đạo đâu? Tại sao vẫn còn là Ngoại Dược?”
Quả thực lão không còn gì để nói.
Thân thể đồ đệ rác rưởi y chang như những loại ngạnh công lâu dài kia.
Ngạnh công có thể làm được cái gì?
Đến Linh Tướng, thì có thể vượt qua vô số cao thủ ngạnh công đỉnh cấp ngay lập tức.
Ngươi luyện mạnh hơn nữa, có thể đỡ nổi linh tuyến không?
Ban đầu lão cho rằng đồ đệ luyện võ, tốt xấu gì cũng có thể ma luyện kỹ nghệ võ đạo sau khi lên Linh Tướng một chút, có thể khiến tiên cơ ngăn địch và vòng phòng ngự tuyệt đối của bản thân mạnh hơn một ít.
Nhưng bây giờ… đã luyện mấy năm rồi... mà vẫn là Ngoại Dược?
Nhạc Đức Văn kiểm tra một phen, buông tay ra.
“Cho nên… ngươi mới đến chỗ này tránh mãi, không dám theo mang lệnh bài? Ngươi biết lệnh bài có thể kiểm tra văn công của ngươi?” Giọng lão chua chát.
“Chỉ là… đệ tử, đệ tử cũng không muốn mà.” Trương Vinh Phương thở dài từ tận đáy lòng nói.
“…”
“…”
Nhất thời, hai sư đồ nhìn nhau không nói gì.
Một người đang rơi vào trạng thái kinh ngạc, một người khác lại trưng ra vẻ mặt vô tội, không biết nên nói cái gì.
Thật lâu sau...
“Đúng rồi. Quả thực tình huống này của ngươi cần phải suy nghĩ thật kỹ.” Nhạc Đức Văn mới cứng ngắc gật đầu, giọng nói khô khốc.
Nguyên Anh hậu kỳ ở tuổi này là đồ đệ của lão, lão sẽ vui vẻ.
Nhưng Luyện Thần ở tuổi này... Lão ta không phải là vui vẻ nữa, mà là không thể hiểu được.
Vì, từ trước đến giờ hoàn toàn chưa từng xảy ra loại chuyện như thế này?
Nhìn sang những Luyện Thần còn lại, có ai không phải lão già bảy tám mươi tuổi chứ?
Nhìn lại tên tiểu tử này trước mặt…
Hai mươi mấy tuổi?
Thế này còn có thiên lý hay không?
Nhạc Đức Văn cảm thấy mình đau răng.
Việc này xuất hiện quá đột ngột, lão ta hoàn toàn không được chuẩn bị tâm lý chút nào cả.
Suy nghĩ một lúc, lão lại bước lên.
“Đưa tay!”
Trương Vinh Phương chần chừ một lúc, vẫn vươn tay.
Mạch môn của hắn bị nắm lại.
Nhạc Đức Văn vừa mới cầm vào mạch môn của hắn, thiếu chút nữa đã thốt ra một câu mẹ nó.
Thật kìa!
Đúng là Luyện Thần!!
Mẹ nó còn là Luyện Thần viên mãn?
Thân thể cường hãn của đồ đệ đã bị lão không để ý đến, nhưng một tia tinh thần đặc chất như có như không, xuyên thấu khắp toàn thân, dù thế nào cũng không thể giả được.
“Ngươi là cái gì?”
Lão hung hăng đập một bàn tay lên người Trương Vinh Phương, khuôn mặt càng méo mó hơn.
“Đúng là thật. Đúng là tiểu tử tốt!”
Luyện Thần viên mãn mà còn không nói cho lão biết, nếu như thế này mà bị ngoại thần nào đó nắm được cơ hội.
Trong lòng Nhạc Đức Văn hoảng sợ nổi giận.
Lão buông tay ra, thở ra thật dài, suy nghĩ một lúc, có thể phản ứng vừa nãy của lão sẽ dọa tiểu tử này.
Lúc này trên mặt lão vẫn còn nét mặt nguy hiểm trước đó, lão nhanh chóng nỗ lực trở nên nhu hòa hơn, lạ lẫm và hờ hững vừa rồi, cũng lập tức chuyển thành dịu dàng, thương tiếc.