“Đứa nhỏ vừa giỏi vừa ngoan!”
Lão hít một hơi thật sâu, nặng nề vỗ vào sau lưng Trương Vinh Phương.
“Thời gian dài như vậy, đúng là đã làm khổ ngươi.”
Mặc dù khuôn mặt vặn vẹo, nhưng trong lòng lão là chua xót thực sự.
Ngày nào cũng luyện võ công mà còn có thể luyện văn công thành dáng vẻ như trước mặt lão thấy.
“Sư phụ… ta… chỉ là lo lắng ngài hiểu lầm.” Khuôn mặt Trương Vinh Phương lộ vẻ cảm động, môi run rẩy, giống như tủi thân nhiều năm cuối cùng cũng nhận được thông cảm.
Hai sư đồ bốn mắt nhìn nhau, đều tìm thấy cảm động từ trên mặt đối phương.
“Đồ nhi!”
“Sư phụ!”
“Được rồi được rồi, ngươi cũng chớ giả vờ nữa... Bây giờ, ngươi đã có thể Bái Thần... Thu dọn một chút đi, lập tức theo ta trở về!” Thần sắc Nhạc Đức Văn dần dần hưng phấn hơn.
“Như thế, quả nhiên là trời muốn chấn hưng Đại Đạo giáo ta!”
Một môn có ba Linh Tướng, thiên hạ này, còn ai có thể so sáng với bọn họ được đây?
“Sư phụ, ta nghĩ tạm thời vẫn không thể gấp.” Trương Vinh Phương trầm giọng nói: “Đệ tử cảm thấy, văn công còn có thể tiến thêm một bước nữa.”
“Còn có thể tiến thêm? Đúng đúng! Không tệ không tệ, nếu ngươi có thể bước vào Phản Hư rồi mới Bái Thần, sợ là…” Bản thân Nhạc Đức Văn là Phản Hư Bái Thần, hiểu rõ khác biệt trong đó lớn bao nhiêu.
Lúc này thần sắc lão lại càng trở nên hưng phấn hơn nữa.
“Không tệ, ngươi nói đúng!” Hắn liên tục gật đầu, đi tới lui mấy bước trong thư phòng.
“Ngươi đặt Thái Thượng Minh Hư công làm cơ sở, nếu bây giờ có thể tiến thêm một bước, với thiên phú của ngươi thì cũng không tốn bao nhiêu thời gian. Nhiều lắm là mấy năm, không! Cho dù mười năm cũng đủ rồi, đến lúc đó nếu ngươi còn có thể vượt qua vi sư, đạt tới cực hạn Phản Hư.” Vẻ mặt Nhạc Đức Văn kích động.
Lão cũng là khó khăn lắm mới bước vào Phản Hư, đã Bái Thần ngay lập tức. Lúc đó lão đã có thể cảm giác được, đó chính là cực hạn của lão.
Nhưng Trương Vinh Phương không giống như thế!
Hắn còn trẻ tuổi, hắn mới hai mươi mấy tuổi!
Hai mươi mấy tuổi.
Quả thực đúng là trời sinh đạo thể! Người duy nhất từ xưa đến nay!
Thần sắc Nhạc Đức Văn càng ngày càng hưng phấn hơn.
“Ngươi còn cần cái gì, cứ việc nói! Ta có thể làm được thì sẽ thỏa mãn ngươi! Tuyệt đối đừng khách khí! Chờ đợi ngày sau ngươi Bái Thần, hai người sư đồ chúng ta tung hoành thiên hạ, nhất định có thể hoàn thành đại nghiệp! Không ai cản nổi!”
Gánh nặng trong lòng Trương Vinh Phương được cởi bỏ, biết được đã tạm thời vượt qua cửa này rồi.
Trước đó trong đầu hắn suy diễn, nếu mình bại lộ văn công, sẽ phát sinh tình huống như thế nào, kết quả ngoài dự liệu là, kết quả suy diễn không giống với lo lắng ban đầu của hắn.
Bất kể kẻ nào, khi nhìn thấy tuổi này của hắn còn có thể tu hành đến Luyện Thần viên mãn, biết được hắn còn có thể tiếp tục tiến về phía trước. Tất nhiên quyết định được đưa ra, đều là để hắn tiếp tục tiến về phía trước, đạt tới cực hạn mà hắn có thể đạt tới, rồi mới đi Bái Thần.
Theo lô-gic bình thường, cũng sẽ không kéo hắn đi Bái Thần ngay lập tức, cắt đứt con đường sau này.
Cho nên, Trương Vinh Phương quyết định thật nhanh, hủy bỏ lớp ngụy trang.
Dù sao hắn cũng sắp không kiên trì nổi nữa rồi.
“Sư phụ, gần đây đệ tử gặp phải một vài chuyện tương đối kỳ quái, không biết ngài có thể giải đáp hay không?”
Nếu bây giờ đã bộc lộ ra hết rồi, có một lão sư là cường giả tuyệt đỉnh thiên hạ ở trước mặt, tất nhiên điều đầu tiên Trương Vinh Phương muốn làm là hỏi ra nghi hoặc mà trước đó hắn vẫn luôn chôn dưới đáy lòng.
“Ngươi muốn hỏi chuyện về hơi thở hai tàn thần trong phủ đệ ngươi?” Có vẻ như Nhạc Đức Văn đã sớm có đoán trước.
“Thực ra đã không còn gì để nói nữa. Năm đó Đại Linh trấn áp đồ sát không biết bao nhiêu mật thần, mặc dù những thứ mật thần này giống với Linh Tướng, không thể giết chết, nhưng chỉ cần giết sạch tất cả người đã từng gặp bọn chúng, thì có thể quên nó đi hoàn toàn.”
Lão dừng một chút.
“Cái gọi là quên, chính là chúng nó mang theo Linh Tướng của chúng nó, vĩnh viễn dừng lại ở một nơi thuộc về mình, không thể ảnh hưởng đến thế gian nữa. Chỉ thế thôi.”
“Như vậy, chuyện Nghi Vân Quỷ Vụ phải đối phó như thế nào?” Trương Vinh Phương hỏi lại.
“Có thể đối kháng với thần, cũng chỉ có thần.” Nhạc Đức Văn cười nói, “Sau này đến lúc ngươi Bái Thần, có Thiên Tôn bảo hộ, Nghi Vân Quỷ Vụ sẽ vô dụng với ngươi. Thậm chí tàn thần nhỏ yếu cũng không dám tới gần ngươi.”
“Vì sao? Chúng nó đã có thể bất tử, thì còn có thể sợ gì?”
“Bất tử, chỉ là đại diện rằng bọn chúng sẽ không ngừng phục sinh, trùng sinh, nhưng không có nghĩa là không giết được. Mỗi một lần bị giết, chúng nó đều rơi vào suy yếu mà ngủ say.” Nhạc Đức Văn giải thích nói.
Lão chắp tay sau lưng trong thư phòng, thần sắc thoải mái vui sướng.