“Ngươi chỉ cần mang theo lệnh bài cho kỹ, không có ai dám tới gần ngươi. A không đúng…” Một tay lão giật mạnh lệnh bài trong tay Trương Vinh Phương lại.
“Tạm thời ngươi không thể đeo. Đỡ phải xảy ra chuyện.” Lão dừng lại, sắc mặt nghiêm nghị.
“Chờ khi nào ngươi đạt tới cực hạn, có thể Bái Thần, đến lúc đó cho ngươi thêm cái lệnh bài nữa cũng không muộn. Bây giờ vẫn phải để ta đảm bảo giúp cho ngươi.”
Hành động khó hiểu của lão khiến Trương Vinh Phương liên tưởng tới tình huống Tiết Đồng nói tới trước đó.
Có thể trong lệnh bài thật sự có linh tuyến thần phật gửi lại, vào lúc phù hợp, rất có thể sẽ bộc phát ra, cưỡng ép ký sinh hàng thần Bái Thần.
“Như vậy, ngươi theo ta về Đại Đô, muốn làm gì cũng được, muốn cái gì tùy ý ngươi chọn, chỉ cần ngươi tu hành văn công thật tốt cho ta. Cho dù ngươi muốn thị tẩm công chúa hoàng tộc, ta cũng có thể làm cho ngươi! Dù sao cũng thoải mái hơn cái cô nương vừa rồi!”
“… Sư phụ hiểu lầm rồi, thực ra đệ tử cảm giác trong trạng thái tự do tự tại, mới có thể tăng văn công lên nhanh hơn. Ban đầu có chút thời gian ở Đại Đô, nhưng mà tiến độ vẫn chậm chạp. Không ngờ mới ra khỏi Đô thành đi tới Thứ Đồng, đã bắt đầu đột ngột tăng mạnh!” Trương Vinh Phương thở dài.
“Ở bên ngoài mới tu hành được, sao lại còn có chuyện phiền toái như thế, chẳng qua chỉ cần giữ bí mật, ngươi chưa có nói với người khác về chuyện văn công của ngươi đúng không?” Nhạc Đức Văn lo lắng nói.
“Không có, sư phụ tuyệt đối là người đầu tiên!” Trương Vinh Phương chém đinh chặt sắt nói.
“Vậy là tốt rồi.” Nhạc Đức Văn suy tư: “Như vậy, ta sắp xếp người ở bên cạnh thiếp thân bảo vệ ngươi. Âm thầm bảo vệ, bản thân ngươi cũng phải cẩn thận, gần đây thế cục biến ảo quá nhanh, ta không chắc là có thể lo lắng cho ngươi. Không được dính dáng gì đến trận chiến ngũ vương hết.”
“Ngũ vương, ngay cả sư phụ ngài cũng kiêng kị sao?” Trương Vinh Phương kinh ngạc nói.
“Mặt ngoài thì ngũ vương có thế lực của các đại giáo phái âm thầm ủng hộ, không có Linh Tướng ủng hộ, bọn họ sẽ không dám tranh đoạt đế vị. Ngoài ra khà khà, về sau ngươi sẽ biết. Thực ra chúng ta cũng có ủng hộ một người, có điều tạm thời vẫn chưa tới lúc bại lộ ra.” Bây giờ không ít lời Nhạc Đức Văn nói không còn che che lấp lấp nữa, mà ít nhiều đã bắt đầu tiết lộ cho đồ đệ nghe.
Điều này đại biểu, lão đã bắt đầu dự định dần dần dẫn dắt Trương Vinh Phương, bước vào vòng tròn của lãop.
"Kế tiếp ta sẽ kể cho ngươi về tình huống của Phản Hư, với cả sau khi tiến vào Luyện Thần, ngươi nhất định phải cẩn thận, không được tùy ý tiến vào thần miếu, chùa miểu, dã quan, thần đường vân vân. Ngươi đã không giống với ngươi bình thường nữa. Luyện Thần rất dễ bị thần phật theo dõi. Nhưng ngươi hiện tại cũng không thích hợp mang theo lệnh bài, vậy nên chỉ có thể tự bảo vệ tốt bản thân."
"Đệ tử đã hiểu."
Ngay sau đó, Nhạc Đức Văn cẩn thận truyền thụ cảm nhận, kinh nghiệm, cùng với những điểm khả năng cần phải chú ý sau khi tiến vào Phản Hư của mình cho Trương Vinh Phương.
Nét mặt lão mang theo vẻ nhẹ nhõm và vui mừng, tâm trạng rõ ràng là tốt vô cùng.
Nửa chừng lão còn phái Minh Nguyên ra ngoài, đi đưa một bức thư.
Hai thầy trò đốt đèn trò chuyện cả đêm, cho đến khi trời sáng Nhạc Đức Văn mới lại lặng yên rời đi.
Còn để lại một người quen cũ của Trương Vinh Phương, xem như là bảo tiêu hộ vệ thiếp thân.
Trong thư phòng.
Trương Vinh Phương và Nhiễm Hân Duyệt giương mắt nhìn nhau, nhất thời đều im lặng không nói gì.
Rõ ràng tuy Nhạc Đức Văn đã thu phục Cảm Ứng môn, nhưng cao thủ có thể thực sự hoàn toàn tin tưởng được không nhiều lắm, mà Tông Sư xinh đẹp vóc dáng tốt, còn có thể nghe chỉ huy ít hơn.
Thế nên nghĩ tới nghĩ lui, nếu đồ đệ thích xinh đẹp mỹ sắc, vậy dứt khoát để Nhiễm Hân Duyệt đến luôn.
Lúc này hoàn toàn khác với lúc trước.
Lần này là thiếp thân bảo hộ trong thời gian dài.
Thiếp thân.
"Chưởng giáo đã đi rồi Đạo Tử, sau này… vẫn xin chiếu cố nhiều hơn." Nhiễm Hân Duyệt lúng túng ôm quyền nói.
"Đừng sợ, ta sẽ không đối xử với ngươi như vậy. Chỉ là lệnh sư khó vi phạm." Trương Vinh Phương thở dài.
Lúc này rốt cuộc ứng phó được, nhưng lần sau thì sao?
Thời gian hắn có thể tranh thủ được càng ngày càng ít.
Lần này bại lộ cảnh giới văn công, lần sau kỳ vọng của Nhạc sư phụ đối với hắn nhất định sẽ càng cao, càng nhanh.
Cũng may hắn vừa đột phá cảnh giới Thôn Thiên của Kim Thiềm công, điểm thuộc tính tăng lên tốc độ mỗi ngày một điểm.
Bằng không nếu là hiện tại mới làm, e rằng nửa phút là sẽ bị phát giác.
"Ân cứu mạng lần trước của Đạo Tử, Hân Duyệt ghi nhớ trong lòng, sau này nếu có phân phó, cứ việc nói." Lúc này thái độ của Nhiễm Hân Duyệt nghiêm túc hơn.