Tại sao chứ?
Vô số suy nghĩ nhanh chóng lướt qua trong đầu Trương Vinh Phương.
“Lại đến!”
Hắn không tin đánh không trúng, tiếp tục xông về phía trước, lần này không dùng Ưng Trảo Công nữa, mà là võ công truyền thống của Đại Đạo Giáo, Hồi Xuân Tịnh Thì phù điển!
Trong đó, Viêm Đế Phù nổi tiếng với tốc độ tấn công nhanh, bộc phát như lửa.
Dưới đợt công kích này, hai tay, hai chân và đầu gối của Trương Vinh Phương như những ngọn lửa không dứt, hướng về phía đối phương bùng cháy mãnh liệt.
Trên đỉnh núi, trong lúc nhất thời, chỉ có thể nghe thấy tiếng quyền cước đánh hụt của hắn tạo thành từng trận tiếng nổ vang trong không khí.
Nhưng vẫn vô ích.
Đế Giang cũng không thèm nhìn hắn, vẫn tự lẩm bẩm điều gì đó, thân thể lại né tránh, di chuyển một cách tự nhiên, mỗi một lần đều có thể cực kỳ chính xác xuyên qua những kẽ hở trong các chiêu thức của Trương Vinh Phương.
Không bị gì!
Không bị gì, không bị gì, không bị gì! Vẫn không bị gì!
Oành!
Trương Vinh Phương giẫm lên mặt đất một cái, tạo ra một vết lõm hình tròn với chiều rộng một mét.
Một mảnh đất đá lớn bắn tung tóe nổ tung, thế mà cả đất đá cũng bị Đế Giang dễ dàng vượt qua, lợi dụng hình thể của Trương Vinh Phương làm lá chắn, thoải mái ngăn chặn.
“Ngươi!!?” Trương Vinh Phương lại nhìn Đế Giang, lần này ánh mắt của hắn đã hoàn toàn thay đổi.
“Ngươi mạnh hơn tất cả đối thủ mà ta đã gặp trước đây. Nhưng ta không tin là không thể ép ngươi ra tay!”
Từ đầu đến giờ, Đế Giang chỉ ra tay một lần, lần đó nếu thể chất Trương Vinh Phương yếu hơn, sẽ bị đập phát chết luôn.
Nhưng bây giờ, Đế Giang vẫn luôn né tránh, giống như căn bản không thèm để hắn vào mắt.
“Đắc tội rồi!” Trương Vinh Phương hít một hơi thật sâu, lập tức không do dự nữa.
Cơ bắp toàn thân bắt đầu kéo căng, co rút.
Lực lượng thuộc về Kỹ Năng Phá Hạn Trọng Sơn bắt đầu đồng thời tác động lên cả hai chân.
Đây là cách hắn nghĩ ra để tăng tốc độ.
“Đạo Tử hiện tại của Đại Đạo Giáo, Trương Ảnh Thiên Thành cung, xin tiền bối chỉ giáo!”
Trương Vinh Phương giơ hai tay lên, hơi nắm lại. Vẻ mặt nghiêm túc trước nay chưa từng có.
Có vẻ như đã nhận thấy một số khác biệt nào đó so với bầu không khí trước đó.
Vẻ mặt Đế Giang từ từ ổn định lại, lần nữa trở lại trạng thái dịu dàng quyến rũ.
“Đại Đạo Giáo Thiên Bảo cung à? Nhìn qua khí thế không tệ.”
“Nhưng đó không phải là lý do để ngươi quấy rầy Quân Nhi nghỉ ngơi.” Biểu cảm của hắn thay đổi ngay lập tức, khí chất lạnh thấu xương
“Nể tình của hắn ta, hôm nay lưu lại cho ngươi một mạng.”
Hắn giơ cánh tay phải lên, trong chốc lát lòng bàn tay giống như một con công xòe đuôi, bỗng tách ra thành hơn mười đạo hư ảnh.
Chưởng ảnh chồng lên nhau tầng tầng lớp lớp, không ngừng sinh diệt, đột nhiên hướng về phía Trương Vinh Phương đè tới.
“Như Ảnh Thần Huyễn chưởng!” Vẻ mặt Nhiễm Hân Duyệt ở bên cạnh khẽ thay đổi. Lộ ra vẻ lo lắng.
Đây chính là võ công tuyệt học được Đế Giang thể hiện ra trong sự kiện đồ sát ven sông năm đó.
Khi đó áp đảo rất nhiều tuyệt học giáo phái, hầu như không ai có thể tiếp được một chưởng.
Nếu hôm nay Đạo Tử xảy ra chuyện gì.
Nàng bỗng nhiên hơi hối hận vì đã dẫn Trương Vinh Phương đi tìm Đế Giang. Trong mấy vị Cực Cảnh đứng đầu, có lẽ nên đổi một người khác.
Nhưng lúc này hối hận đã quá muộn rồi.
Cách đó không xa, Trương Vinh Phương cũng đã tụ lực xong.
Thân hình cao lớn của hắn trông rắn chắc như sắt thép, hai cánh tay giang rộng như cánh chim.
Dưới chân trên mặt đất ầm ầm nổ tung, giẫm một lượng lớn cát đá, bùn đất lên. Giống như sấm sét trên mặt đất.
Trương Vinh Phương hét lớn một tiếng. Mười lần Trọng Sơn mang đến động lực rất lớn, làm cho tốc độ cánh tay của hắn tăng vọt lên vài phần.
Song chưởng từ trên xuống dưới, giống như hai long ảnh huyết sắc, đâm thẳng vào vai của Đế Giang.
Đây là tuyệt sát trong Viêm Đế Phù – Trác Huyết Long!
Chỉ trong giây lát, luồng không khí khủng khiếp bao quanh hai người.
Bốn chưởng đan xen vào nhau.
Trương Vinh Phương hơi xoay người cúi người, cứng đờ đứng trên mặt đất.
Phù!
Một vòng tròn không khí giống như sóng biển lăn tăn, lấy hắn làm trung tâm khếch tán ra xung quanh.
Phù phù phù phù phù!
Trong nháy mắt, máu từ cơ thể Trương Vinh Phương phun ra như suối, hơn chín mươi vết máu dữ tợn đồng thời cắt ra trên cơ thể hắn.
Có thể nhìn thấy từng vết cắt máu sâu tận xương, nhưng cực chính xác không làm tổn thương đến xương cốt mà chỉ cắt đứt các mạch máu trên da thịt.
“Xong rồi.” Đế Giang rũ bỏ vết máu trên tay, quay đầu lại. “Trở về tĩnh dưỡng một năm nửa năm đi, chút thực lực ấy của ngươi, đừng đến quấy rầy ta.”
“Ta đã nhìn thấu võ công của Đại Đạo Giáo ba mươi năm trước.”
Hắn chậm rãi đi về phía ngôi nhà đá.
“Nhìn thấu!?” Bỗng nhiên một thanh âm lại truyền đến sau lưng.
Là Trương Vinh Phương!
“!?” Vẻ mặt Đế Giang có hơi giật mình, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía người sau lưng.