"Danh hiệu thì có, có điều không tốt cho lắm." Nhiễm Hân Duyệt lắc đầu.
"Ngươi cứ nói là được."
"Thứ ba Ngạch Xích bảng, Đế Giang." Nhiễm Hân Duyệt lại hạ giọng.
"... đúng là dám lấy tên." Trương Vinh Phương nheo cặp mắt lại, Đế Giang có thân phận lai lịch gì, hắn đương nhiên rõ ràng.
Nó là thần điểu trong thần thoại, sáu chân bốn cánh, không miệng không mắt không mũi, giỏi ca múa.
Nhưng trên thực tế, ở trong thần thoại, Đế Giang đại biểu cho Thiên giới thượng thừa, hạ tiếp nhân gian.
Chính hắn không nhìn thấy không nghe thấy không nếm được, chỉ lo phát ra tiếng ca múa một mình.
Hình dung người vĩnh viễn sống trong thế giới của mình. Nhưng sự tồn tại của bản thân hắn lại hết sức quan trọng, duy trì thiên địa.
"Đúng là hình tượng." Trương Vinh Phương gật đầu: "Nhưng bộ dạng bây giờ, nên giau lưu với hắn thế nào đây?"
"Không biết, có lẽ chỉ có thể đợi đến sáng ngày mai?" Nhiễm Hân Duyệt chần chờ nói.
"Mỗi sáng sớm hắn có thể tỉnh táo bao lâu?" Trương Vinh Phương hỏi.
Hắn thấy lúc này Đế Giang đã lại tự nói chuyện, nước mắt không ngừng rơi xuống. Không biết lại có vấn đề gì.
"Sáng sớm là lúc hắn ăn cơm, chưa có ai tính thử thời gian. Trên thực tế lúc Đế Giang tiền bối tỉnh táo mới là nguy hiểm nhất." Nhiễm Hân Duyệt có chút chần chờ nói.
"Còn có cách nào có thể khiến hắn tỉnh táo không?" Trương Vinh Phương cau mày.
"Có thể. Đi tới đánh một lần?" Nhiễm Hân Duyệt cũng không nắm chắc lắm: "Ta nhớ người trong Cực Cảnh, một khi tiến vào chiến đấu đều tiêu hao cực lớn, nếu như có thể tiêu hao nhiều trạng thái nguy hiểm của hắn, có khi có thể an tĩnh giao lưu?"
"..." Trương Vinh Phương nhớ lại trước đó gặp được một Tông Sư Cực Cảnh, một khi Cực Cảnh phát động, đúng là tiêu hao rất nhiều.
"Thử một chút xem sao." Hắn định thao tác thực tế xem xem, dù sao hắn da dày khôi phục nhanh, bị thương rất nhanh là có thể khôi phục.
"Đại nhân, nhớ kỹ bảo vệ phần đầu." Nhiễm Hân Duyệt vội vàng nhắc nhở.
Nàng biết Trương Vinh Phương mạnh mẽ hơn nàng nhiều, nhưng cụ thể mạnh bao nhiêu thì nàng không biết.
Mà Đế Giang cũng là cường giả tuyệt đỉnh Đại Linh thanh danh vang xa, hai vị như vậy, một khi động thủ giao chiến thực sự, tuyệt đối là thịnh cảnh người thường khó gặp!
Trương Vinh Phương chậm rãi đi đến đối diện Đế Giang.
Hít một hơi thật sâu.
Chỉ trong khoảnh khắc giao đấu vừa rồi, hắn hoàn toàn ở trong thế hạ phong, điều đó khiến hắn hiểu rằng vị trước mặt này không giống với tất cả những đối thủ mà hắn đã giao đấu trước đây.
Cho nên... không thể nương tay được.
“Tiền bối, đắc tội rồi!” Hắn cũng muốn thử xem sau khi mình thật sự dốc hết sức ra tay, có thể đánh bại người này hay không.
Một trạng thái cực hạn khác, bắt đầu từ từ mở ra, xếp chồng lên nhau.
Thần ý hợp nhất.
Âm dương cộng tể.
Và.
Giới hạn!
Trương Vinh Phương hét nhỏ một tiếng, cơ thể bỗng nhiên phình to, đạt tới hơn ba mét.
Khí huyết toàn thân hắn lưu thông với tốc độ cao, màu da đỏ sẫm, vô số mạch máu nhô ra khỏi da, giống như hình xăm nhánh cây.
Đầu gối uốn cong, khom lưng, tích lũy lực lượng.
Oành!!!
Trong phút chốc, một mảnh cát đá bay lên, mặt đất nứt toác ra một cái hố.
Trương Vinh Phương lao ra như một quả đạn pháo, lòng bàn tay phải giống như móng vuốt của chim ưng, từ trên hướng nghiêng nghiêng chộp lấy lồng ngực của đối phương.
Krít!
Ưng trảo sắc nhọn tạo ra tiếng chim ưng rít trong không trung.
Một chiêu này, Trương Vinh Phương gần như sử dụng toàn bộ lực lượng ngoại trừ huyết liên.
Cho dù tam Đại Tông Sư lúc trước cũng vậy...
Xoạc!
Đồng tử Trương Vinh Phương co rụt lại.
Trống không?
Thất bại rồi hả?
Một chiêu này của hắn vậy mà lại thẳng tắp sượt qua trước người Đế Giang một centimet trên không trung.
Ngoài việc mang đến một cơn gió mạnh, phần còn lại không có tác dụng gì hết.
Đế Giang giống như hoàn toàn không phát hiện ra có người công kích mình, chỉ là vẫn cúi đầu không ngừng lẩm bẩm, thỉnh thoảng nức nở hai tiếng, trên mặt lộ ra vẻ bi thương.
“Ta không tin!” Hai tay Trương Vinh Phương liên tục tạo ra từng đạo ưng khiếu.
Ưng Trảo Công đã lâu không sử dụng, lúc này đã được hắn phát huy hết công suất, tốc độ ra đòn đã đạt đến cực hạn dưới trạng thái này.
Trong một giây, trước người Trương Vinh Phương giống như hiện ra một bức tường hư ảnh do ưng trảo hội tụ thành.
Bức tường ưng trảo nhanh chóng áp sát Đế Giang.
Nhưng lại thất bại.
Đế Giang chỉ đơn giản là xoay người một cái, người giống như một bóng ma vòng qua một bên, đi đến phía sau Trương Vinh Phương.
“Làm sao có thể?” Vẻ mặt Trương Vinh Phương căng thẳng.
Nếu như trước đấy có thể là trùng hợp ngẫu nhiên, hiện tại đã liên tiếp nhiều lần như vậy tuyệt đối không thể là trùng hợp ngẫu nhiên được.
Cái tên này.
Hắn nhanh chóng thu tay lại, lui về phía sau vài bước, nhìn chòng chọc vào người này.
Xảy ra cái quái gì vậy?
Tốc độ của hắn rõ ràng không còn nhanh như vừa rồi nữa? Tại sao vẫn có thể đơn giản tránh đòn tấn công của mình như vậy được?