Tốc độ kia cực nhanh, cho dù là Nhiễm Hân Duyệt hay là Trương Vinh Phương đều bất ngờ không kịp phản ứng.
Cơ hồ là trong nháy mắt, nam tử đã đến trước người Trương Vinh Phương.
Đưa tay năm ngón quặp lại làm thế trảo, chộp vào giữa ngực và bụng hắn.
Tốc độ của chiêu này cực nhanh, vượt xa tất cả đối thủ Trương Vinh Phương đã từng gặp trước đó.
Trong lòng hắn hoảng sợ, khi phát hiện đối phương biến mất hắn đã trước tiên đưa tay, đón đỡ trước người.
Thấy không rõ!
Căn bản là thấy không rõ!!
Trước mắt Trương Vinh Phương chỉ có cái bóng hoàn toàn mơ hồ.
Hoàn toàn không thấy rõ đối phương ra chiêu ở đâu.
Hắn dứt khoát dốc toàn lực ra tay đánh loạn về phía trước. Cố gắng ép người lui về.
Dù sao hắn có thể thấy rõ đối phương ở ngay trước người hắn.
Nhưng tiếc là, tất cả quyền cước của hắn đều thất bại.
Ở khe hở giữa từng quyền cước, cánh tay của nam tử giống như đã tính toán từ lâu, tinh chuẩn lướt qua từng khe hở, vững vàng đánh lên giữa bụng và ngực Trương Vinh Phương.
Thình thịch!!
Một vòng khí chợt nổ tung.
Trương Vinh Phương lùi lại bảy bước, một búng máu vọt thẳng tới yết hầu, lại bị cưỡng chế đè lại.
Chỉ là một chiêu.
Hắn thế mà lại bị thương!!
Công kích của đối phương không nên! Không nên nhanh đến mức mình xem không rõ mới đúng!
Chỉ có tốc độ vượt xa động thái thị lực rất nhiều, mới gặp phải tình huống không nhìn thấy rõ.
Thế nhưng tại sao…
Thị lực hiện giờ của mình cho dù thế nào cũng không thể biến thành hoàn toàn không nhìn rõ được.
Trong lòng Trương Vinh Phương có vô số nghi ngờ không ngừng hiện lên.
Tốc độ của đối phương đúng là rất nhanh, nhưng không đến mức nhanh đến không thể thấy được!
Đây là thứ bản năng Trương Vinh Phương cảm giác được, có vật nào đó khác, những yếu tố khác ảnh hưởng tới cảm giác của hắn.
"Quân nhi. Ngươi ở đâu!?" Lúc này nam tử kia lại không có đuổi theo đánh tiếp, mà là nhìn xung quanh, giống như đang tìm cái gì.
Hắn điên khùng chuyển động khắp nơi, chạy vòng vòng quanh chỗ của hắn, theo tiếng la của hắn phán đoán được, hắn hẳn là đang tìm kiếm thê tử của mình.
"Tiền bối, ban nãy ngài…" Trương Vinh Phương hít sâu một hơi, chờ nội thương chậm rãi khỏi hẳn mới mở miệng nói lại.
"Ban nãy hình như ta nghe thấy phu quân gọi ta?" Bỗng vẻ mặt nam tử kia lại thay đổi, khóe mắt quyến rũ dịu dàng.
Hắn nghi hoặc nhìn xung quanh.
"Đúng rồi. Hắn cứ luôn như vậy, vừa nãy ngươi nói cái gì nhỉ?" Nam tử lại nhìn Trương Vinh Phương, dường như người động thủ vừa nãy căn bản không phải hắn.
"Vãn bối, là muốn hỏi tiền bối về việc Nghi Vân Ngụy Vụ." Trương Vinh Phương hít sâu một hơi, trả lời.
"Nghi Vân Ngụy Vụ. Cái này ta biết." Nam tử gật đầu, đang muốn mở miệng.
Bỗng ánh mắt hắn thay đổi.
"Ban nãy ngươi làm ồn đến thê tử của ta!! Mà lại là ngươi! Là ngươi làm ồn gây phiền hà đến nàng! Cho nên nàng mới không đợi ta, lại rời đi sớm!! Là ngươi!!"
"Tiền bối… ta…" Trương Vinh Phương muốn mở miệng giải thích.
"Câm miệng! Ta muốn giết ngươi!!" Nam tử gầm lên giận dữ, giậm chân vọt về phía trước.
Trương Vinh Phương vội vàng lui về phía sau, hết sức chăm chú đề cao cảnh giác.
Nhưng lần này, bỗng thấy đối phương dừng lại động tác, vẻ mặt lại thay đổi sang dịu dàng quyến rũ.
"Vừa nãy chúng ta nói đến đâu? Trí nhớ của ta càng ngày càng không tốt. Xin lỗi."
"Nghi Vân Ngụy Vụ!" Trương Vinh Phương thở phào nhẹ nhõm, nhắc nhở.
"Đúng, ta biết cái này. Lại nói tiếp, lần trước bọn ta cùng…"
Trong giây lát vẻ mặt nam tử lại thay đổi.
"Quân nhi!! Ngươi hại ta không nhìn thấy Quân nhi rồi, ta muốn giết ngươi!!" Hắn vọt mạnh tới trước, giơ một chưởng lên định động thủ.
Vụt!
Động tác chợt dừng lại, vẻ mặt nam tử lại thay đổi thành dịu dàng quyến rũ.
"Vừa nãy chúng ta nói tới đâu rồi nhỉ?"
"..." Trương Vinh Phương không nói lên lời, hắn rốt cuộc rõ ràng tại sao có nhiều người xa cách bệnh nhân tâm thần đến thế rồi.
Đặc biệt là một võ nhân tâm thần cường hãn lúc nào cũng có thể dao động tâm trạng một cách cực đoan.
Vừa nãy nếu không phải hắn đến, sợ rằng đổi thành Tông Sư Bái Thần nào cũng đều phải chết tại chỗ một lần.
Cái loại cảm giác khó hiểu, cảm giác mờ mịt không thấy rõ này, căn bản không giống như thật sự thấy không rõ.
Mà càng giống như thị giác bị quấy nhiễu.
Mệt tâm thực sự.
Nhìn nam tử phía đối diện không ngừng thay đổi sắc mặt, tốc độ biến hóa càng lúc càng nhanh, càng ngày càng vội vã.
Trương Vinh Phương không tự chủ được lui về phía sau mấy bước, trở lại bên cạnh Nhiễm Hân Duyệt thấp giọng hỏi.
"Có cách nào ứng phó với hắn không?"
"Không có. Thời gian ổn định mỗi ngày của vị tiền bối này là sáng sớm, thời gian còn lại, có người nói đều như vậy." Nhiễm Hân Duyệt bất đắc dĩ lắc đầu.
"Hắn tên là gì? Có danh hiệu gì không? Vì sao trước đây chưa từng nghe nói qua?" Trương Vinh Phương cảm thấy với thực lực thân thủ của đối phương, tuyệt đối không phải hạng người vô danh được.