Hắn dừng một chút, nghĩ đến có người nói Cực Cảnh đều là bệnh tâm thần, dứt khoát không lo chuyện khác, ôm quyền nói khẽ với đối phương.
Câu hỏi của Trương Vinh Phương không có câu trả lời.
Nam tử vẫn nhìn chằm chằm nhà đá, không hề nhúc nhích.
"Tiền bối?"
Trương Vinh Phương lại lên tiếng lần nữa.
Vẫn không có phản ứng.
Hắn quay đầu lại nhìn Nhiễm Hân Duyệt. Nàng lắc đầu với hắn, tỏ vẻ mình cũng không biết.
Trương Vinh Phương lại quay đầu, trầm tĩnh xuống, liền dứt khoát lẳng lặng chờ đợi ở một bên.
Nếu có việc cầu người, vậy thì thái độ phải chủ động và thành tâm.
Hai người đều không có động tác gì nữa, chỉ là an tĩnh chờ đợi.
Thời gian trôi qua, tiếng gió vẫn rít gào.
Mây mù trên đỉnh núi chậm rãi biến mất.
Ánh sáng mặt trời mạ lên khắp đỉnh núi một màu vàng kim.
"Tiền bối." Trương Vinh Phương rốt cuộc lên tiếng lần nữa.
"Ngươi đang gọi ai vậy?" Lúc này nam tử thế mà lại lập tức mở miệng.
"Ngươi đang nói chuyện với ta sao?" Hắn hơi quay đầu, xem nhìn sang bên này. Trong mắt so với ban nãy hình như có thêm một thứ kỳ quái.
Loại khí chất này…
"Đúng vậy. Vãn bối muốn thỉnh giáo một chút về cách ứng đối với Nghi Vân Ngụy Vụ." Trương Vinh Phương gật đầu, trong lòng lại hơi cân nhắc về việc đột nhiên thay đổi khí chất của đối phương.
"Vì sao ngươi phải hiểu những thứ đó? Không phải ngươi là đệ tử Đạo Môn à?" Nam tử hỏi.
"Để thắng. Để bảo vệ người và sự vật mình muốn bảo vệ!" Trương Vinh Phương trả lời.
"Đây là quyết tâm của ngươi?"
"Vâng."
"Thế nhưng tại sao ta không cảm giác được?" Nam tử chuyển hướng tầm mắt, lại nhìn nhà đá.
"Vậy như thế nào mới có thể khiến ngài cảm giác được?" Trương Vinh Phương híp mắt.
"Muốn làm một chuyện, nếu như ngươi chỉ có một phần mười tỉ lệ thành công, ngươi sẽ được ăn cả ngã về không chứ? Ngươi sẽ không."
Nam tử buông vò rượu, đứng lên, chuyển hướng.
"Ta đúng là sẽ không." Trương Vinh Phương khẽ gật đầu.
"Giống như bây giờ, có người nói với ta về ngươi." Nam tử nhẹ nhàng nói: "Hắn nói, ngươi rất mạnh, rất có thiên phú "
Hắn bỗng mỉm cười, nụ cười hơi hơi khó hiểu.
"Nhưng ta thấy ngươi, rất yếu"
"Xem ra tiền bối rất có tự tin về bản thân." Mặt Trương Vinh Phương không thay đổi, bình tĩnh nói.
"Có yếu hay không, thử qua mới biết được. Thiên hạ hôm nay, vãn bối tự cho là mình đúng là rất yếu. Nhưng lời này còn chưa tới phiên tùy tiện một người nào cũng có thể nói."
Hắn tiến lên một bước.
"Không tới phiên ta nói?" Nam tử nghe vậy thì nao nao: "Đã rất lâu rồi không có ai dám nói chuyện với ta như vậy." Ánh mắt hắn hoảng hốt, giống như nhớ lại chuyện cũ rất nhiều năm về trước.
"Nếu tiền bối muốn nghiệm chứng một phen, cũng có thể tự mình giao thủ thử xem." Trương Vinh Phương trầm giọng nói.
"Cũng tốt." Nam tử mỉm cười. Hắn giậm chân vọt về phía trước, muốn lao về phía Trương Vinh Phương, bỗng nhiên lại dừng lại.
"Không đúng, hiện tại phu quân hẳn là đã chuẩn bị cho ta rất nhiều hoa khô mới đúng, ta không thể cô phụ ý tốt của hắn. Chỉ là tại sao lần nào hắn cũng không lên đỉnh núi chứ, lần nào cũng đều là sau khi ta rời đi mới đến."
Trong mắt của hắn lại toát ra loại khí chất kỳ dị vừa nãy.
Loại khí chất này…
Trương Vinh Phương bỗng dưng nhớ tới, đó căn bản giống như bộ dạng yêu một người cực sâu!
Hơn nữa…
Hơn nữa còn là thần thái của nữ tử!
Trong lòng hắn rùng rợn, lại quan sát tỉ mỉ đối phương.
Quả nhiên, lúc này nhìn lại, lập tức phát hiện ngôn hành cử chỉ, các động tác nhỏ, thần thái của nam tử lúc này đều nghiễm nhiên có dáng vẻ dịu dàng của nữ tử.
Không đợi Trương Vinh Phương đáp lời.
Nam tử bắt đầu moi tới moi lui trong quần áo, rất nhanh đã móc ra một đống lớn hoa khô, sau đó cẩn thận ôm lấy, mũi chân điểm một cái, nhẹ bỗng như bay, rơi xuống trước cửa nhà đá.
Chỉ thấy ngón tay của hắn ấn nhẹ một cái, cửa đá im ắng mở sang bên trái.
Người trong chớp mắt đã đi vào. Dưới chân thế mà không để lại chút dấu vết nào.
Nam tử bày hoa khô lên trên giường gỗ, không hề chê dơ dáy bẩn thỉu, cứ như vậy nằm lên đó.
"Phu quân. Ta ở chỗ này chờ ngươi. Vì sao ngươi… tại sao luôn luôn không không chịu tới gặp ta!?" Vẻ mặt hắn dần dần trầm xuống, vành mắt thế mà cũng bắt đầu hơi hồng hồng.
Trương Vinh Phương và Nhiễm Hân Duyệt ở một bên thấy vậy, trong lòng khó chịu.
Một đại nam nhân, mặt để bộ râu ria xồm xoàm, lại ở đó giả vờ làm ra bộ dạng quyến rũ dịu dàng của nữ tử.
"Tiền bối?" Trương Vinh Phương nhịn sự rùng mình, lớn tiếng kêu lên lần nữa.
"Ngài có điều kiện gì, chỉ cần ta có thể làm được, cứ việc nói."
Vụt!
Trong nháy mắt, hai mắt nam tử bỗng nhiên trợn to, vẻ quyến rũ vừa nữa trong nháy mắt không còn sót lại chút gì.
"Ta bảo ngươi nhỏ giọng một chút!!" Hắn bật dậy từ trên giường, thân hình chợt lóe, thế mà chợt lao ra nhà đá.