Cố gắng thông qua Thiên Nữ liên hệ với Ngịch Thời hội, lấy được phương pháp ứng đối Nghi Vân Ngụy Vụ. Nhưng nhiều lần đều không được gặp mặt.
Trạch tỉnh - núi Lăng Hoa.
Trên đường núi mây mờ lượn quanh.
Trương Vinh Phương theo sát phía sau Nhiễm Hân Duyệt, bay nhanh lên phía đỉnh núi.
Hai người đều là cao thủ thực lực Tông Sư, khoảng cách mấy chục mét chỉ đi trong chớp mắt, không chút dây dưa.
Không bao lâu sau, hai người lướt qua một khe sâu, leo lên trên theo vách núi dốc bảy mươi độ.
Cuối cùng đến được đỉnh núi trước khi tia nắng ban mai còn chưa hoàn toàn chiếu qua làn mây mờ.
Gió to gào thét lạnh thấu xương.
Trương Vinh Phương giương mắt nhìn vào sâu trong bệ đá trên đỉnh núi.
"Đây chính là nơi ở của đại cao thủ Cực Cảnh ngươi nói?" Hắn hơi nghi hoặc nhìn Nhiễm Hân Duyệt phía trước.
Trước đó Nhiễm Hân Duyệt nói cho hắn, nàng có thể tìm được đất ẩn cư của một cường giả Cực Cảnh thực sự biết ứng phó với Nghi Vân Ngụy Vụ như thế nào.
Sau đó xung phong nhận việc dẫn hắn đến nơi này.
Hiện giờ Trương Vinh Phương không có sợ hãi, đương nhiên là vui vẻ đến đây.
Chỉ là hôm nay xem ra…
Trên đỉnh núi này chỉ có một nhà đá nhỏ đơn sơ vô cùng, còn lại chẳng có cái gì cả.
"Chính là trong đây." Nhiễm Hân Duyệt nghiêm túc nói: "Đại nhân, ta cũng phải mất rất nhiều ngày mới tìm được hành tung của vị tiền bối này."
Nàng tuyệt đối sẽ không nói, mình là tìm người trong hội hỏi mới tìm tới được nơi này.
Đúng là đại cao thủ không sai, vị ẩn cư ở chỗ này tuyệt đối là cường giả tuyệt đỉnh trong hàng Cực Cảnh.
Nhưng so sánh với mấy Cực Tâm… vị này chưa chắc tốt tính cho lắm.
"Vậy người đâu?" Trương Vinh Phương khẽ nhíu mày, nhìn căn nhà đá nọ.
Theo hắn thấy, đều có thể nhìn ra được căn nhà đá kia đã rất lâu rồi không có ai tiến ra.
Cửa đá đóng chặt, trên cửa sổ toàn là các loại cứt chim cỏ dại, không có chút hơi thở sinh hoạt nào.
"Người ở trong đó. Chờ đi, hắn chẳng mấy chốc sẽ đi ra." Nhiễm Hân Duyệt chắc chắc nói.
Trương Vinh Phương gật đầu, khoanh chân ngồi xuống, lẳng lặng chờ đợi ngay bên vách núi.
Không khiến hắn đợi lâu lắm.
Ước chừng khoảng nửa canh giờ.
Sương mù trên đỉnh núi dần dần bị ánh sáng mặt trời xuyên thấu, làm nó chậm rãi nhạt dần rồi biến mất.
Chỉ một thoáng, một bóng người không rõ thả người nhảy lên từ bên kia đỉnh núi, nhẹ nhàng rơi xuống nơi trước nhà đá không xa.
Bóng người kia không cao, chỉ tầm khoảng một mét chín, nhưng vóc người cân xứng, tóc dài tới eo, mặc áo dài xám trắng, trong tay cầm một vò rượu.
Nhìn nhà đá, hắn không có tới gần, chỉ ngồi xuống ở nơi cách gian nhà kia khoảng mười mét, sau đó gỡ giấy dán trên miệng vò rượu, ngửa đầu uống từng hớp nhỏ.
"Chính là hắn." Lúc này Nhiễm Hân Duyệt nhỏ giọng nhắc nhở bên cạnh Trương Vinh Phương: "Đại nhân có thể thử nói chuyện với hắn, nhưng nhất định phải cẩn thận, không nên kích thích hắn."
"Ừ." Trương Vinh Phương khẽ gật đầu, nhìn đơn thuần từ bóng lưng, người này cũng không có chỗ nào đặc biệt.
Khí huyết cơ thể đúng là nồng hậu, nhưng chỉ có trình độ Tông Sư phổ thông. Kém xa mình.
Hắn ngay cả Tông Sư Bái Thần đều đánh chết không ít, đương nhiên sẽ không bởi vì khí huyết mà kiêng kỵ đối phương.
Lúc này, hắn chậm rãi lại gần người nọ.
"Suỵt."
Bỗng nhiên, khi cách người nọ còn có mười mét, nam tử bỗng lên tiếng.
Hắn giơ ngón tay lên, đặt dọc bên mép phát ra tiếng vang.
"Nhẹ nhàng thôi. Nàng đang nghỉ ngơi không nên làm phiền nàng."
"Ai?" Trương Vinh Phương nghe giọng của hắn, có chút khàn khàn, nhưng rất dịu dàng.
Hắn nhìn theo hướng của đối phương, chỉ có thể nhìn thấy căn nhà đá trên vách núi yên tĩnh này.
"Thê tử của ta." Nam nhân không quay đầu lại, giọng vẫn rất nhẹ như trước.
"Nàng nói cho ta biết, nàng muốn ngủ một lát, để cho ta chờ nàng ở chỗ này."
"Thế nhưng ở đây đâu có người ở đâu?" Trương Vinh Phương khẽ nhíu mày.
"Ngươi không rõ. Nàng ở chỗ này." Nam tử giơ tay lên, ánh mắt mê man: "Ngươi xem. Nàng ngủ rất ngon. Lúc trước ta hái cho nàng rất nhiều hoa an thần mà nàng thích, nàng rất vui vẻ."
"..." Trương Vinh Phương nghi ngờ, lẽ nào trong đó thực sự có người?
Hắn vòng sang góc khác, nhìn vào bên trong từ hướng cửa sổ.
Qua cánh cửa gỗ đổ nát, bên trong đúng là có một chiếc giường gỗ, nhưng trên đó trống không, chẳng có cái gì cả.
Hắn quay đầu lại nhìn nam tử.
Nhìn từ mặt bên, nam tử mọc đầy râu, cũng không biết đã bao lâu rồi không có sửa soạn, vô cùng lộn xộn bẩn thỉu.
Khuôn mặt hắn già nua tràn đầy nết nhăn, hoàn toàn khác với cơ thể cân xứng thon dài.
Mấu chốt nhất là ánh mắt của hắn.
Cặp mắt kia, sáng ngời giống như có ánh sáng.
"Tiền bối, lần này vãn bối đến đây là muốn thỉnh giáo ngài về giải pháp của Nghi Vân Ngụy Vụ. Ngài có điều kiện gì, vãn bối có thể làm được thì sẽ làm cả."