“Quả thực, tình cảm của tiền bối và Quân Nhi tiền bối thật tốt.” Trương Vinh Phương nịnh bợ nói.
“Đúng thế, chúng ta đều có thể không ngần ngại chết vì nhau! Ta yêu nàng giống như nàng yêu ta.” Ánh mắt Đế Giang mờ mịt, sắp rơi vào ảo giác lần nữa.
“Tiền bối đừng nóng vội, nói không chừng ngài ở lại thêm chút nữa, Quân Nhi tiền bối sẽ tới!” Trương Vinh Phương thấy thế, vội vàng lên tiếng giúp hắn ổn định trạng thái.
“Ah đúng! Ngươi nói đúng! Ta sẽ kiên trì thêm một thời gian nữa.” Tinh thần Đế Giang bỗng phấn chấn, cảm thấy có lý.
“Dù sao nhàn rỗi không chuyện gì, tiền bối, không bằng chúng ta đánh một trận đi, cũng coi như hoạt động gân cốt một chút.” Trương Vinh Phương cười nói.
“Ngươi quá yếu. Đổi thành Kim Ngọc Ngôn còn tạm được.” Đế Giang trả lời.
“…” Nụ cười trên mặt Trương Vinh Phương cứng ngắc, không hổ là đại lão, động một tí liền đem sư thúc tổ ra so sánh.
“Thực ra hôm qua vãn bối phát huy không tốt, nhưng hôm nay thì khác.” Hắn kiên trì nói.
“Ha ha.” Đế Giang lười nói nhảm, đứng dậy, một cước nhấc vò rượu, ném ra xa.
Một vò rượu đầy ắp vững chãi đáp xuống một tảng đá nhô cao màu trắng phía xa, rượu trong miệng vò không ngừng gợn sóng lăn tăn, nhưng không một giọt nào bị tràn ra ngoài.
“Đánh không lại cũng muốn đánh, tiểu tử ngươi rất có chí khí của ta khi còn trẻ. Tới đi.”
Cánh tay phải của hắn trượt xuống, một thanh đao thẳng màu trắng như tuyết rơi vào tay.
Thanh đao sạch sẽ như mới, dài 20 cm, lưỡi đao hai mặt, chuôi đao có những vết nứt nhỏ trông như được ráp lại.
Ngoài ra, không có gì bất thường, không khác gì một thanh đao thẳng ngoài kia.
Nhìn từ xa, nó giống như một con dao găm.
“Đúng rồi, nhắc nhở ngươi một câu.” Đế Giang nói.
“Thanh đao của ta tên là Tình Duyên, thuộc về ma đao, độ sắc bén vượt xa tất cả binh khí khác, xếp thứ năm ở Thần Binh bảng trong thiên hạ.”
“Ma đao? Tại sao lại gọi là Tình Duyên? Tiền bối, cái tên này có lai lịch gì không?” Trương Vinh Phương không khỏi nhớ lại vũ khí Ly Thương năm đó của mình.
Cái tên đó gửi gắm những mong muốn của hắn cho tương lai của mình.
“Ừm, bởi vì trên đời này, đau đớn về thể xác không đáng sợ. Chỉ có tình duyên mới là thứ có thể khiến người ta đau khổ nhất.”
Đế Giang nhẹ giọng trả lời, nâng ma đao lên.
“Bắt đầu đi. Giải quyết ngươi sớm một chút, ta còn phải đi mua thức ăn cho Quân Nhi nữa.”
Trương Vinh Phương hít một hơi thật sâu, huyết liên nhanh chóng lan rộng ra sau lưng hắn, bao phủ toàn thân.
Lần này hắn không mặc áo, chỉ mặc quần đùi co giãn, lúc này thân thể nhanh chóng trở nên lớn hơn, bóng đổ xuống gần như bao phủ Đế Giang ở đối diện.
Phù!
Một vòng hơi khí lưu lấy Trương Vinh Phương làm trung tâm khuếch tán ra xung quanh.
Thân thể cao hơn bốn mét của hắn đã giống như một người khổng lồ nhỏ, nhìn xuống Đế Giang.
“Tiền bối, đây là trạng thái huyết liên Tam Hoa Tụ Đỉnh của đạo môn ta! Ngưng tụ từ hoa tinh huyết đầu tiên của tiên đạo, có thể tăng cường lực lượng toàn thân, xin cẩn thận!”
Âm thanh Trương Vinh Phương lúc này cũng trở nên hùng hậu nặng nề.
“Không sao cả, ngươi không thể làm ta bị thương đâu.” Đế Giang trả lời.
Xoẹt!
Hắn rút thanh ma đao trong tay ra, thân hình từng bước đi về phía bên này.
“Nhưng mà, vì sao ta chưa từng nghe nói về Tam Hoa Tụ Đỉnh?”
“Đó là bởi vì trước kia đạo môn đi nhầm đường.” Trương Vinh Phương giang rộng hai tay.
“Và trong tương lai, bắt đầu từ ta, mọi thứ sẽ đi đúng hướng.”
“Khà khà.”
Đế Giang khẽ cười một tiếng.
Bước một chút.
Xẹt!
Hắn lập tức biến mất tại chỗ, lượn một vòng cung từ phía bên phải, xuất hiện bên cạnh Trương Vinh Phương, một đao cắt qua.
Uỳnh uỳnh!
Một mảnh đá vụn lớn bỗng nhiên nổ tung trên mặt đất.
Vô số viên đá vỡ tung ra xung quanh theo hình quạt như những viên đạn.
Trương Vinh Phương hoàn toàn không quan tâm, trực tiếp dùng cả hai nắm đấm đập xuống đất, quyền lực lập tức nổ tung nện xuống đất, giống như thuốc nổ thực sự.
Phù phù!
Ngay khi Trương Vinh Phương đang cảnh giác và quan sát vị trí của Đế Giang xung quanh.
Giữa ngực hắn, một thanh đao thẳng màu trắng bất ngờ đâm xuyên qua.
Mũi Đạo Tử phía sau đâm tới, không trở ngại chút nào xuyên qua toàn bộ cơ thể của hắn, sau đó bay xuyên ra ngoài, bị Đế Giang chợt lóe lên trên không trung bắt lấy.
“Ta đã nói rồi. Ngươi quá yếu, đánh với ta không có ích gì đâu.”
Hắn nhẹ nhàng đáp xuống đất, xoay người, đi về phía ngôi nhà đá.
Cho dù là đá vụn vừa rồi hay là cảm giác của Trương Vinh Phương đều không thể tìm thấy vị trí của hắn.
“Đa tạ… đã chỉ giáo.” Trương Vinh Phương nửa quỳ trên mặt đất, lấy tay che vết thương.
Cường độ thân thể tăng lên của hắn hoàn toàn vô nghĩa trước thanh ma đao của đối phương.
Nhưng mà không sao hắn sẽ trở lại.
Bởi vì
Vừa rồi hình như hắn đã miễn cưỡng nhìn thấy một xíu quỹ tích của Đế Giang!