Tuy vẫn không thể phòng vệ, nhưng so với lần trước không thể cảm giác được bất cứ điều gì đã tiến bộ rất nhiều.
Bên trong ngôi nhà đá.
Đế Giang nhẹ nhàng lau sạch ma đao Tình Duyên, bôi dầu rồi tra lại vào vỏ.
Hắn không có cảm giác gì về trận giao thủ vừa rồi.
Trận chiến đó giống như rất nhiều năm trước khi hắn đối mặt với những kẻ được gọi là Tông Sư.
Những kẻ đã tự luyện bản thân thành người không ra người quỷ không ra quỷ, ở trước mặt hắn, chẳng qua đều chỉ cần một đao là giải quyết xong.
Cho dù Bái Thần cũng chỉ là hơi phiền phức thêm một tí mà thôi.
Nắm giữ quỹ tích vận hành của linh hạch cũng có thể nhanh chóng giết chết trong nháy mắt.
Lấy túi vải trên tường, hắn chuẩn bị xuống núi mua ít thức ăn rồi quay lại.
Bỗng nhiên bước chân của hắn dừng lại.
“Không đúng?”
Đế Giang khẽ nhíu mày.
“Cảm giác vừa rồi có chút không đúng!”
Hôm qua khi hắn làm người ấy bị thương nặng, hắn chỉ sử dụng 20% lực lượng của mình.
Bản thân Đại Tông Sư không phải lúc nào cũng ở trạng thái Chung Thức.
Nhưng điều khác biệt với những Đại Tông Sư khác là Cực Cảnh sẽ mang đến cho người ta một trạng thái đặc biệt khác.
Bọn họ đếm ngược bên trong, đặt tên cho trạng thái này là Giải Phóng.
Giải Phóng được chia thành Giải Phóng tạm thời và Giải Phóng hoàn toàn.
Trạng thái này ban đầu được gọi như vậy là vì thuộc loại Cực Cảnh trong Thiên Ma.
Thiên Ma là những kẻ tuỳ theo lòng mình nhất, cũng là những kẻ có thanh danh xấu nhất bên ngoài.
Bởi vì mấy lần bọn họ tàn sát thường xuyên sử dụng trạng thái Giải Phóng này mà hoàn toàn nổi tiếng.
Cho nên, trạng thái mạnh mẽ này còn được người ngoài gọi là: Thiên Ma Giải Thể đại pháp.
Lúc này, Đế Giang nhớ lại cảm giác hôm qua, rồi so sánh với hôm nay.
“So với hôm qua, sao cảm giác thịt của tên này cứng hơn vậy nhỉ?”
Hắn hơi nghi ngờ.
“Có lẽ là ảo giác. Thôi bỏ đi, đi mua thức ăn đã.”
Hắn thu hồi tâm tư, không muốn nghĩ nhiều nữa.
*
*
*
Lại mười ngày sau.
Đỉnh núi Lăng Hoa.
Trương Vinh Phương một lần nữa đứng trên đỉnh núi, nhìn ngôi nhà đá quen thuộc.
Lúc này, trong tầm mắt của hắn, cột võ công trên thanh thuộc tính hiển thị rõ ràng.
[ Hư Tượng phù pháp – Cảnh thứ năm Nội Pháp. ]
Và cường hóa cân bằng thân thể đã đạt đến trình độ 14 phẩm.
Thật ra, võ công không thực sự cường hóa đối với thân thể.
Mà chủ yếu cân đối tất cả các phương diện phát lực, giảm bớt hao tổn đối kháng bên trong, do đó tương đương với tăng tốc độ phát lực trá hình, vân vân.
Ngoài ra, cũng có thể hiểu biết sâu hơn về các chiêu số võ công, vân vân và mây mây.
Ít nhất vào lúc này, Trương Vinh Phương cảm giác sau khi mình trải qua rèn luyện năm loại Nội Pháp, bây giờ đã đứng ở Nội Pháp đỉnh phong, mơ hồ có chút khác biệt so với mình trước kia.
Đặc biệt là đối với võ công phù pháp của Đại Đạo Giáo.
Hắn mơ hồ có thể cảm thấy rằng trong bảy loại phù pháp mà hắn đã học được, hình như ẩn chứa một luồng xu thế tổng thể.
Chỉ là chưa hoàn chỉnh.
Có lẽ là do hắn chưa học xong tất cả các loại phù pháp.
“Tiền bối, vãn bối lại tới rồi.” Hắn lớn tiếng nói với ngôi nhà đá.
“…” Đế Giang lại đi ra khỏi nhà đá, liếc nhìn vết thương trên ngực hắn.
Không để lại sẹo.
Thanh đao của hắn được làm bằng chất liệu đặc biệt, cùng loại với vật liệu làm tượng thần.
Còn là ma đao, có tác dụng để ngăn chặn linh tuyến Bái Thần.
Cho dù là thể chất Bái Thần, ở trước mặt đao Tình Duyên khả năng tự phục hồi sẽ bị suy yếu trên phạm vi lớn.
Nhưng tên này.
Đế Giang bất giác nhíu mày.
“Chênh lệch giữa ta và ngươi quá lớn, trở lại bao nhiêu lần cũng vô dụng.”
“Tiền bối, có tác dụng hay không, thử một chút sẽ biết.” Trương Vinh Phương khẽ cười nói.
Hai người không nói nhảm nữa.
Một người ma đao trượt ra tay, một người toàn thân phồng lên, nhanh chóng triển khai trạng thái huyết liên.
Xẹt!
Trong nháy mắt, Đế Giang lại biến mất.
“Đến rồi!” Trong lòng Trương Vinh Phương nghiêm túc, nhanh chóng tiến vào trạng thái toàn lực cảm giác.
Mọi thứ xung quanh dường như chậm lại.
Những chiếc lá nhẹ nhàng phiêu đãng, bụi đất khẽ cuộn tung, mây khói lững lờ trôi.
Tất cả mọi thứ đều không thể che giấu trong cảm nhận của hắn.
Ngoại trừ một điều.
Đế Giang!
Ở đâu? Ở đâu ở đâu ở đâu?
Hốc mắt của Trương Vinh Phương mở to, nhanh chóng xoay trái xoay phải.
Đột nhiên, một luồng quang ảnh tạo ra một đường cong từ phía sau, phản chiếu trên bề mặt con ngươi của hắn trong tích tắc.
Tích tắc này cực kỳ nhanh, có lẽ chỉ một phần trăm giây.
Nhưng đối với Trương Vinh Phương lúc này, thế là đủ!
“Tìm thấy rồi!”
Ở đằng sau!
Không chút do dự.
Trương Vinh Phương xoay người, vung cú đấm!
Xẹt!
Hai người trong nháy mắt lướt qua nhau.
Phù!!!
Mặt đất trước mặt Trương Vinh Phương bị quyền phong thổi bay, cỏ khô ào ào ngã trái ngã phải, cát bụi trên mặt đất bị thổi tung tạo ra một vệt mờ mờ.