Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch Full)

Chương 1171 - Chương 1171 - Nhìn Thẳng (6)

Chương 1171 - Nhìn thẳng (6)
Chương 1171 - Nhìn thẳng (6)

Cùng lúc đó, một vết máu từ từ chảy ra từ cánh tay phải của hắn.

Đó là…

Vết chém của đao Tình Duyên!!

“Ta chặn được rồi!” Cả người Trương Vinh Phương mồ hôi đầm đìa, nhưng vẻ mặt lại vui sướng khó tả!

Mà sau lưng hắn, vẻ mặt Đế Giang hơi sững sờ.

Hắn giơ thanh đao lên, nhìn một giọt máu từ từ chảy xuống từ lưỡi đao bóng loáng như mới.

“Đúng. Ngươi… Chặn được rồi.”

Chỉ là một Nội Pháp mà chặn được một đao của Đế Giang hắn?

Trong tích tắc vừa rồi, hắn buộc phải thay đổi chiêu thức, thu lại nhát đao đâm tới ban đầu, sau đó chặn một cú đấm nhắm vào mình kia.

Dù chỉ trong một tích tắc.

Nhưng, vậy là đủ rồi.

Thật ra, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, hắn đã nhìn ra dấu vết võ công của đối phương cùng lắm chỉ là Siêu Phẩm.

Loại rác rưởi này, cho dù tố chất thân thể có cường tráng đến đâu, nếu không phải vị ấy trong hội dặn dò, hắn sẽ không đặt vào mắt.

Nhưng… Đây là lần thứ ba.

Lần thứ ba, dấu vết võ công của hắn đã đến Nội Pháp.

Không hề Bái Thần.

Chỉ dựa vào thiên phú của bản thân, mà đã có thể miễn cưỡng theo kịp trạng thái bình thường của mình.

Thiên phú như vậy!

Bàn tay cầm chuôi đao của Đế Giang buông lỏng rồi siết chặt, siết chặt rồi lại nới lỏng.

Hắn cảm thấy tay mình đang đổ mồ hôi.

Bỗng nhiên, hắn hiểu tại sao hội chủ rõ ràng không quen biết người này mà lại phải đặc biệt dặn dò, để mọi người tìm cách lôi kéo đối phương.

Không có mờ ám, cũng không có nội tình gì.

Chỉ vì…

Người này là một quái vật!

Người này chưa bước vào Cực Cảnh, điểm này hắn ta có thể xác định.

Nhưng tốc độ phát triển của hắn vượt xa Cực Cảnh!

Đế Giang quay người lại, lẳng lặng nhìn chăm chú vào đối phương.

“Ngươi, muốn nhìn xem cực hạn của mình ở đâu không?”

“Xin tiền bối chỉ giáo!” Trương Vinh Phương xoay người, vết thương trên tay đã hoàn toàn khép lại.

“Tốt...” Đế Giang lại giơ đao Tình Duyên lên: “Ta biết ngươi muốn hiểu rõ Nghi Vân Ngụy Vụ là cái gì, đi theo ta.”

Hắn không có ra chiêu tiếp mà xoay người nhanh chóng đi xuống chân núi.

Trương Vinh Phương chần chờ một lát, nhìn Nhiễm Hân Duyệt. Nàng gật đầu với hắn.

Ngay sau đó hai người đuổi theo.

Núi Lăng Hoa rất lớn, ba người nhanh chóng đi từ mặt trước ra sau núi, dừng lại trước một ngôi miếu đổ nát giữa sườn núi.

“Một mình ngươi đi theo ta.” Đế Giang nhìn Nhiễm Hân Duyệt, dẫn đầu đi vào ngôi miếu đổ nát.

Trương Vinh Phương nháy mắt ra hiệu với Nhiễm Hân Duyệt, ý bảo nàng ở bên ngoài, mình thì đi vào theo.

Hắn không tin đối phương muốn giết hắn.

Nếu như muốn giết hắn, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt Đế Giang đã có đầy đủ cơ hội.

Đương nhiên, thân phận của hắn bây giờ là Đạo Tử của Đại Đạo Giáo - đại giáo đệ nhất thiên hạ.

Rất có khả năng đối phương sẽ không giết hắn.

Dù sao Nhạc sư phụ còn ở đây, cho dù có muốn giết hắn cũng sẽ không đi chuốc xui vào lúc này.

Đây cũng là chỗ dựa giúp hắn dám không ngừng khiêu chiến.

Chỉ là sau đó phát hiện Đế Giang bị bệnh không nhẹ, Trương Vinh Phương ngược lại có chút bận tâm.

Dù sao người bị bệnh tâm thần sẽ làm ra cử động gì đều không thể dự đoán được.

Cũng may sau vài lần tiếp xúc, bây giờ nhìn Đế Giang không khó ở chung cho lắm.

Chỉ cần có thể chống đỡ được trạng thái đột nhiên nổi khùng của hắn, thật ra mọi chuyện vẫn rất ổn.

Bên kia, nhìn hai người một trước một sau đi vào ngôi miếu đổ nát. Nhiễm Hân Duyệt khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Không biết vì sao, tùy tiện có một trong hai người này ở bên cạnh đều tạo ra cho nàng cảm giác đè nén khác nhau.

Có điều bây giờ thì ổn rồi.

Thời gian dài như vậy, sau khi chậm rãi thích ứng được, mỗi lần nàng mang theo Trương Vinh Phương lên núi tìm người, đánh nhau.

Trong lòng cứ có loại cảm giác như lên núi chăn dê vậy.

“Bọn họ không phải người, ta cần gì phải đem mình đi so sánh với hai tên không phải người cơ chứ? Nhiễm Hân Duyệt ta thiên phú hơn người, văn võ song tu, đường đường Tông Sư, tương lai nói không chừng cũng có thể lại đột phá lần nữa tại võ đạo, đạt đến cảnh giới tiên cơ ngăn địch càng cao hơn. Nếu so thì cũng phải so với người!”

Hiện giờ trong lòng nghĩ vậy, trái tim ngo ngoe rục rịch của Nhiễm Hân Duyệt nhất thời chậm rãi yên ắng xuống.

“Ừm, chỉ cẩn không so sánh với những quái vật kia, Nhiễm Hân Duyệt ta vẫn là rất mạnh!”

Vừa nghĩ đến điểm này, nỗi lòng có chút xao động của nàng yên ổn lần nữa.

Bỗng dưng cảm giác gió núi trong trẻo lạnh lùng cũng biến thành nhẹ nhàng ấm áp.

Đứng trong gió rét, nàng cố ưỡn ngực lên.

Cảm thấy lúc này mình giống như người chăn nuôi, hiện tại chẳng qua là hai con dê tự mình đi ra ngoài kiếm ăn mà thôi.

Tuy nghĩ như vậy có chút đại nghịch bất đạo, nhưng quả nhiên, nỗi lòng vừa dao động lại triệt để củng cố.

Haizz, mình không hổ là người có thể làm bạn với quái vật... Quả là quá mạnh mẽ…

Bình Luận (0)
Comment