Một bên khác.
Trương Vinh Phương thu liễm tâm tư, theo Đế Giang vào trong ngôi miếu đổ nát.
Trong ngôi miếu này khắp nơi toàn là mạng nhện, rêu xanh, nấm mốc lấm tấm lấm tấm trên tường, đã lâu rồi không có người ở lại.
Tượng thần cung phụng chỉ còn lại một nửa, nửa thân thể còn lại thì bị người dùng lưỡi dao sắc bén cứng rắn chém ngang.
Chỉ để lại bàn tay cầm hoa đặt trên đầu gối, cùng với đài hoa sen lót ngồi phía dưới.
Nhìn ra được đó là một tượng thần của Phật Môn.
“Chuẩn bị xong chưa?” Đế Giang đưa lưng về phía hắn, đứng đằng trước tượng thần.
“Chuẩn bị xong!” Trương Vinh Phương gật đầu thật mạnh.
Vừa dứt lời.
Trong ngôi miếu đổ nát trống rỗng chợt hiện ra lượng lớn sương trắng.
Sương trắng càng ngày càng đậm, dần dần lấp đầy mỗi góc mỗi tấc ở nơi này.
Trương Vinh Phương hít sâu một hơi, nhìn Đế Giang cách chưa đến một mét phía trước.
Kỳ quái là, những vật khác xung quanh đều biến mất nhưng lại vẫn có thể nhìn thấy Đế Giang một cách rõ ràng.
Bốn phía đều bị sương mù nồng nặc bao phủ, cái gì cũng không nhìn thấy.
“Đây là Nghi Vân Ngụy Vụ.” Đế Giang xoay người.
“Ngươi muốn đối phó nó, chỉ có một biện pháp.”
“Biện pháp gì?” Trương Vinh Phương mừng rỡ, rốt cuộc, chờ lâu như vậy rồi, cuối cùng cũng nói đến điểm này.
“Bái Thần!”
“!??”
Sắc mặt Trương Vinh Phương đọng lại.
Là sao?
Không phải Cực Cảnh không Bái Thần sao?! Tại sao ở đây lại bắt đầu phải Bái Thần thế?
“Có thể đối kháng với thần phật cũng chỉ có thần phật. Tương tự, có thể đối kháng với Nghi Vân Ngụy Vụ cũng chỉ có sự tồn tại giống nó.” Đế Giang trả lời.
“Cực Cảnh chúng ta không thể Bái Thần, nhưng chuyện này không hề đại biểu chúng ta không có cách nào cả.”
Hắn chậm rãi rút đao Tình Duyên ra.
“Biện pháp của chúng ta, chính là lấy binh, Bái Thần!”
“Lấy binh Bái Thần“ Trương Vinh Phương mơ hồ dường như đoán ra được điều gì.
“Cũng giống như tên, chính là người không bái, binh khí bái!”
Tay Đế Giang cầm đao Tình Duyên, khe khẽ rung lên.
Lưỡi dao vù vù rung động, phát ra tiếng vang khe khẽ.
“Phương pháp rất đơn giản, nhưng lại rất khó. Bởi vì, đầu tiên ngươi cần bước vào Cực Cảnh, ngưng tụ ý chí tinh thần đến tột độ.”
“Sau đó lấy ý niệm được ngưng tụ cực độ, rót vào trong một thanh binh khí do mình dùng hằng ngày, tích lũy từng ngày từng ngày một, sau khi đạt tới trình độ nhất định là có thể lựa chọn một vị thần phật, cầm binh khí ấy liên tục không ngừng giết hơn hai mươi võ giả Bái Thần tương ứng với hắn, trải qua bí chế là sẽ hoàn thành.”
“... Cái này cũng tính là Bái Thần à?” Trương Vinh Phương không phản bác được.
“Tế bái cũng là bái, lấy hận ý của thần phật luyện binh, cuối cùng được đến ma binh, là có thể trung hoà quấy nhiễu của Nghi Vân Ngụy Vụ.” Đế Giang trả lời: “Đương nhiên, nếu như ngươi có thể triệt để giết chết một vị thần phật một lần, vậy thì uy lực của thanh ma binh này sẽ càng mạnh, giống như cái thanh Đế Khôn kia.”
Hôm nay dường như hắn khó được tỉnh táo lâu như vậy.
Trương Vinh Phương nghe vậy, trong lúc nhất thời ẩn ẩn rơi vào trầm tư.
Có thể đối kháng thần phật chỉ có thần phật...
Khó trách Nghĩa Minh do Nghịch Thời hội chủ đạo và các đại tông giáo Linh đình đối đầu nhau.
Thì ra là còn có một hồi nhân quả ở trong đó.
“Vậy thì không có ma binh thì phải làm thế nào? Chẳng lẽ là, tất cả Cực Cảnh đều phải phải có ma binh mới có khả năng đối kháng Linh Tướng hoặc là thần phật à?” Trương Vinh Phương lại hỏi.
“Ngươi nghĩ sai một điểm rồi.” Đế Giang trả lời.
“Chỉ có Linh Tướng trở lên, hoặc là Bái Thần đặc biệt của Đại Đạo Giáo có thể sản sinh Nghi Vân Ngụy Vụ, còn lại đều không cần phải dùng ma binh đối phó. Mặt khác, ngươi không muốn bồi dưỡng ma binh thì đi cướp đoạt cái có sẵn là được rồi.”
Nói xong câu này, Đế Giang xoay người đi sang một hướng khác trong sương mù dày đặc.
Hắn đi không nhanh, tiện cho Trương Vinh Phương đuổi kịp.
Không bao lâu sau, hai người đi thẳng về phía trước trong làn sương mù, đi được cả mấy trăm mét rồi mà vẫn chưa đến điểm cuối.
Nhưng ngôi miếu đổ nát này tổng cộng cũng chỉ dài rộng khoảng mấy chục mét, căn bản không có khả năng dài mấy trăm mét được.
“Tới rồi.” Đế Giang bỗng dừng bước, ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Sương mù trước mặt chậm rãi tản ra, để lộ một hình người cao lớn toàn thân màu bạc, sau lưng mọc ra một đôi cánh cũng màu bạc.
Thân trên của hình người này trần trụi, thân dưới mặc quần dài màu trắng đơn giản, phần ngực bằng phẳng nhưng khuôn mặt xinh đẹp.
Khuôn mặt hắn góc cạnh rõ ràng giống như đao gọt, hai mắt hơi khép, giống như đang ngủ say.
“Hắn tên Trần Kỳ. Đã từng là Linh Tướng của Mật giáo. Hiện tại thần của hắn gần như sắp bị quên lãng, người có thể nhớ đến hắn cũng chỉ có ta. Thế nên, hiện tại hắn chỉ có thể coi là tàn Thần Tướng.” Đế Giang chỉ vào người nọ nói khẽ.