Thủ đoạn nhanh chóng giết Linh Lạc của hắn là dựa vào hút máu trước, sau đó giết Linh Lạc lần thứ hai.
Bây giờ hắn lại bị người ta cho là cấu kết với mật tàng Đông tông.
Quả thực là làm trò cười cho thiên hạ.
Nhưng bây giờ hắn thực sự không có cách nào để giải thích chuyện này hết.
“Nếu Đạo Tử suy nghĩ kỹ càng, chỗ vương gia và Đại Quang Minh Giáo minh có chút giao tình, cũng có thể nói tốt vài câu về ngài. Dù sao nói tới cùng, ngài cũng là người rất vô tội.”
Trương Tông Hinh dừng lại, hình như là thở dài vì Trương Vinh Phương.
“Phiền phức và cừu hận của quý sư, nhưng cuối cùng lại phải để ngài gánh chịu. Vốn dĩ như thế đã không phải là chuyện gì công bằng rồi.”
“...” Trương Vinh Phương nheo mắt lại, không nói chuyện, nhưng hình như có ý bị lay động.
“Thực ra vương gia và Giáo minh cũng hiểu lập trường của ngài, cũng vui lòng tách bạch giữa ngài và quý sư ra, không để tai bay vạ gió.” Trương Tông Hinh tiếp tục nói.
Cuối cùng ý đồ thực sự của nàng ta đã lộ ra rồi.
“Điều kiện là gì?” Trương Vinh Phương hỏi.
“Xem ra là Đạo Tử đã hiểu.” Trương Tông Hinh cười nói: “Nói là điều kiện, thì có vẻ hơi khó nghe. Chỉ có thể coi là đề xuất.”
“Giáo minh có ý tứ là, hy vọng lúc ngài và quý sư gặp mặt với nhau, thì hãy báo chút tin cho bọn họ. Vẻn vẹn chỉ báo tin, chắc là không quan trọng đâu đúng không?”
“Nếu ta không muốn thì sao?” Trương Vinh Phương trả lời.
Uy hiếp thế này rồi mà còn tìm đổ lên trên đầu hắn, rõ ràng đứng sau lưng Mộc Lê vương chính là Đại Quang Minh Giáo minh.
Nhạc sư phụ gióng trống khua chiêng mà chĩa mũi nhọn vào Giáo minh, mục đích không cần nói cũng biết.
Nói cách khác, vương gia mà Nhạc sư phụ ủng hộ tuyệt đối không phải là Mộc Lê.
“Có lẽ Đạo Tử vẫn chưa hiểu rõ về sau có thể sẽ xảy ra chuyện gì. Không sao. Sau này chúng ta còn cơ hội để trò chuyện tiếp.” Trương Tông Hinh cười, đứng dậy.
“Thế thì, hạ quan xin cáo từ trước.” Nàng chắp tay hành lễ, quay người không thèm để ý gì nữa mà rời khỏi đó.
Để lại một mình Trương Vinh Phương ngồi tại chỗ.
“Đại Quang Minh Giáo minh dám giao đấu với Nhạc sư phụ, xem ra, chắc chắn là chúng có át chủ bài cực kỳ mạnh mẽ.”
Nhạc sư phụ tuyệt đối là Linh Tướng, điểm này không cần phải hoài nghi gì nữa.
Mà Giáo minh có dũng khí như thế, sợ rằng chí ít cũng là Bái Thần Đại Tông Sư trấn tràng.
Nói không chừng là còn có át chủ bài khác.
Bây giờ tìm tới bên này…
Khi hắn đang làm rõ suy nghĩ của mình, đột nhiên Trương Chân Hải ngoài cửa nhanh chóng bước vào.
“Đại nhân, người của chúng ta xảy ra chuyện!” Vẻ mặt nàng vội vàng, rõ ràng không phải phiền phức bình thường.
“Thế nào? Đừng hốt hoảng, bình tĩnh nói!” Ánh mắt Trương Vinh Phương liếc qua, lập tức khiến tâm trạng trong lòng Trương Chân Hải nguội đi không ít.
“Có người bắt không ít người của chúng ta, mấy tửu lâu trà lâu cũng bị đập phá hết một lần, thế mà cao thủ đóng giữ của chúng ta lại không phải là đối thủ.
Đối phương để lại lời nói muốn ngài đích thân đi một chuyến đến thập tam đình của Phượng Hoàng viên, nếu không sẽ giết chết tất cả những người bị bắt đi!” Trương Chân Hải nhanh chóng trả lời.
“Cao thủ bên phía Ngọc Hư Cung đâu?” Vẻ mặt Trương Vinh Phương lạnh lẽo, nhanh chóng hỏi.
“Người của Ngọc Hư Cung cũng bị bọn họ dẫn đi. Thực lực đối phương rất mạnh!” Trương Chân Hải trả lời.
“Nhiễm Tông Sư Nhiễm Hân Duyệt đâu?”
“Ta ở trong này!” Bỗng nhiên Nhiễm Hân Duyệt xuất hiện trong phòng, sắc mặt âm trầm.
“Ta đi lần theo tên đặc sứ vừa rồi, kết quả, đối phương bên cạnh còn có một Tông Sư không hề thua kém gì ta. Rất phiền phức!”
“Từ bao giờ mà Tông Sư lại tràn lan như thế hả?” Trương Vinh Phương nheo mắt lại.
“Muốn đối phó với ngài, đã chết mất nhiều cao thủ như vậy, người đến mà lại yếu ớt thì không phải là đến tặng đồ ăn à?” Nhiễm Hân Duyệt im lặng nói.
“Xem ra Đại Quang Minh Giáo minh bị ép. Vậy cứ đi xem xem, rốt cuộc bọn họ có nội tình gì.” Trương Vinh Phương đứng dậy.
Trương Vinh Phương đi ra khỏi phòng tiếp khách, không dừng lại, hắn cởi áo ra, nhón chân bước nhẹ nhàng trên mặt đất.
Nhảy lên vèo một cái, nhảy ra khỏi bức tường của Trầm Hương phủ.
“Dẫn đường.”
“Vâng.” Trương Chân Hải gật đầu, dẫn đầu đi về phía trước.
Nhiễm Hân Duyệt muốn đuổi theo, nhưng bị Trương Vinh Phương đưa tay ngăn lại.
“Ngươi giúp ta giữ vững phủ đệ. Tọa trấn trung tâm, có vấn đề gì cũng có thể trợ giúp kịp thời.”
“Được!” Nhiễm Hân Duyệt nhanh chóng gật đầu.
Mặc dù nhiệm vụ của nàng là bảo vệ Trương Vinh Phương, nhưng nàng hiểu rõ chân tướng, biết rõ rằng nếu mình đi qua cùng Trương Vinh Phương, chỉ sợ sẽ không giúp gì được quá nhiều.
Thêm một người và bớt một người là nàng, sau khi chạy tới cũng không gia tăng được nhiều hiệu quả.
Còn không bằng ở lại bảo vệ trận địa, phòng bị có người đến đây tùy tiện tập sát.