Nếu những người này không thể tìm được lợi thế từ chỗ Nhạc sư phụ, chắc chắn sẽ đến tìm ở phía mình.
Dù sao tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy sự coi trọng của Nhạc sư phụ đối với Trương Ảnh như thế nào.
Cho nên, việc Ngũ Vương tìm đến tận cửa là điều khó tránh khỏi.
“Nếu đã đến, vậy thì gặp mặt một lần đi.” Trương Vinh Phương trả lời: “Đưa người đến phòng khách chờ một lát, ta sẽ đến ngay.”
“Vâng.”
Trương Vinh Phương rất rõ ràng, không thể không gặp được.
Nếu tin tức lan truyền rằng một Đạo Tử còn chưa trở thành chưởng giáo như hắn mà dám trực tiếp từ chối sứ giả của Ngũ Vương, vậy thì ngoại trừ việc thể hiện sự kiêu ngạo vô lễ của hắn sẽ không có tác dụng gì khác.
Đó sẽ là một tổn thất cực lớn đối với thanh danh của hắn và Nhạc sư phụ.
Không lâu sau, Trương Vinh Phương thay một bộ quần áo lịch sự hơn, đi đến phòng khách.
Bên trong đã có một cô nương xinh đẹp đội mũ tròn màu đen khảm lam ngọc, đứng dậy từ chỗ ngồi, chắp tay với hắn.
“Đặc sứ Mộc Lê vương phủ Trương Tông Hinh, bái kiến Đạo Tử.”
Người nữ tử có dáng người yêu kiều, có lồi có lõm, vóc dáng cân đối, tự nhiên, khuôn mặt tinh xảo nhẵn mịn, nếu thuần túy xét về nhan sắc thì có thể gọi là tuyệt phẩm.
Mộc Lê vương phái nàng đến đây với tư cách là một đặc sứ, ý đồ đã rõ rành rành.
Trương Vinh Phương ôm quyền đáp lại.
“Trương đặc sứ khách sáo. Mời ngồi. Không biết đặc sứ đến đây có chỉ giáo gì?”
Sau khi hai người ngồi xuống, Trương Vinh Phương đi thẳng vào vấn đề.
Trương Tông Hinh khẽ mỉm cười, khoanh chân quỳ ngồi trên bồ đoàn, không ngồi ghế gỗ nữa.
“Không biết Đạo Tử có nghe gần đây các tỉnh truyền ra một tin đồn hay không?”
“Tin đồn gì?” Sắc mặt Trương Vinh Phương không thay đổi.
“Tin đồn liên quan đến mật tàng Đông tông năm đó.” Trương Tông Hinh thâm ý nói.
“Đặc sứ có gì muốn nói cứ nói thẳng ra đi, con người của ta không thích vòng vo.” Trương Vinh Phương trả lời.
“Đạo Tử ăn ngay nói thẳng, thật thẳng thắn.” Trương Tông Hinh cười cười: “Vương gia phái ta đến đây là bởi vì lời đồn này nhắc đến một điểm mấu chốt, ba nhân chủng lớn.
Và ba người nhân chủng, có một vị, hình như…”
“Hình như chính là ta?” Trương Vinh Phương tiếp lời: “Ta cũng đã nghe tin đồn đó, vậy thì sao? Nếu nhân chủng là ta thì sao? Nếu không phải thì sao?”
“Nếu mật tàng không có gì to tát thì đương nhiên không có việc gì.” Trương Tông Hinh cười: “Nhưng ba Đế binh lớn của Đông tông hợp nhất liền có thể thu được bí mật lớn thực sự khắc chế Bái Thần, Vương gia đã tìm được chứng cứ chứng minh điểm này.”
“Vậy ngươi tới chỗ của ta là có ý gì?” Sắc mặt Trương Vinh Phương dần dần trở nên lạnh lùng.
“Vương gia đương nhiên sẽ không làm ầm ĩ chuyện này, dù sao cũng chỉ là lời đồn mà thôi, chỉ là...” Trương Tông Hinh cười cười.
“Đạo Tử có điều không biết, quý sư Nhạc chưởng giáo bây giờ đã chính thức thông qua việc chỉnh sửa lại bản danh sách Mật giáo, toàn bộ Đại Quang Minh giáo minh bị chấn động, một số người trong giáo minh bởi vì bị ghi tên vào mà đã bị công khai truy tung giết chết. Bọn họ... cực kỳ tức giận.”
“Sau đó thì sao? Đánh không lại sư phụ của ta, liền muốn đến tìm ta?” Trương Vinh Phương cười lạnh.
“Đạo Tử có điều không biết, Nhạc chưởng giáo tất nhiên là võ công số một, hiện tại thiên hạ không ai có thể kiềm chế, nhưng hai tay khó địch bốn tay, trong rất nhiều trường hợp, lực lượng của một người dù sao vẫn có hạn.
Đại Quang Minh giáo minh cũng không làm sai bất cứ chuyện gì, nhưng Nhạc chưởng giáo hùng hổ dọa người, cắt sạch mọi đường, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.” Trương Tông Hinh nói.
“Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?” Trương Vinh Phương cau mày nói.
“Đạo Tử, ban đầu chúng ta còn tưởng rằng tin tức chỉ là đồn đãi, đáng tiếc, vương gia trong lúc vô tình có được tình báo liên quan đến ngài, nên mới biết.”
Trương Tông Hinh cười bí hiểm.
“Ngài, hẳn là nắm được bí mật thực sự của Đông tông đúng không? Có được phương pháp giết nhanh Bái Thần, nhân chủng Đông tông!”
“...” Ánh mắt Trương Vinh Phương nhàn nhạt hiện lên vẻ nghiêm nghị: “Có một số việc, không thể nói tùy tiện được.”
“Đạo Tử sẽ không nghĩ rằng sẽ không ai biết những gì ngài đã làm phải không?” Trương Tông Hinh che miệng, cười nói: “Muốn người ta không biết trừ khi mình đừng làm. Huống chi, sự việc rất nhiều người nhìn vào, không phải quan phủ, nên cũng không cần chứng cứ.”
“Mấy Tông Sư bên phía Tây tông chết như vậy mà đến bây giờ vẫn không có động tĩnh gì, nếu không phải sư phụ ngài áp chế, hiện tại ngài cho rằng mình còn có thể yên tâm tu hành nhậm chức ở chỗ này à? Chỉ dựa vào việc ngài cấu kết với lão hòa thượng kia? Có tác dụng hả?”
“Ý của ngươi là… Có người cho rằng ta nắm giữ cái gọi là bí mật lớn của Đông Tông?” Trong lòng Trương Vinh Phương đã hơi hiểu rõ.