Đây là…
Đồng tử của người nữ tử co lại.
Chỉ thấy một dòng chữ rõ ràng được viết trên đó.
“Ba mật tàng lớn của Đông tông được tiết lộ: Mật tàng đầu tiên đặt bản đồ quỹ đạo linh hạch của các giáo. Mật tàng thứ hai là bí ẩn về sự bất tử của Bái Thần. Mật tàng thứ ba là phương pháp giết Bái Thần của người phàm.
Trong ba mật tàng đều có một thanh Đế binh chưa hoàn thành, nếu hợp lại làm một thì sẽ có được bí ẩn tối cao về diệt thần.”
Ngoài ra, phía dưới còn có một vài hoa văn đơn giản, quái dị.
Được đánh dấu riêng biệt, hình đầu tiên là hoa văn linh hạch của Đại Đạo Giáo, hình thứ hai là hoa văn linh hạch của Chân Nhất Giáo.
Hình thứ ba là hoa văn linh hạch của Đông tông và Tây tông.
Người nữ tử nhanh chóng bưng bát cháo rời đi.
Nhịp tim không ngừng đập nhanh hơn.
Những người bình thường khác có thể không biết những điều này có nghĩa là gì.
Nhưng nàng thì khác.
Bởi vì nàng là Từ Thanh U, một trong ba nhân chủng lớn!
Bây giờ hai người do Nghĩa Minh tung ra chỉ đơn giản là đang giả danh lừa bịp dưới danh nghĩa của nàng!
Nhưng nàng thật sự thì bị đuổi giết ráo riết, lúc trước rơi xuống vách núi ngàn cân treo sợi tóc, bây giờ lê thân bệnh tật khắp mọi nẻo đường đi xin ăn.
Mật tàng mà nàng có được là đồ văn linh hạch đặc biệt liên quan đến tất cả các vị thần của các giáo phái khác nhau.
Cho nên, nàng nhìn thoáng qua đã nhận ra rằng các hoa văn trên lát tre là có thật!!
Nhưng nàng chưa bao giờ nghe nói về ba nhân chủng hợp nhất thì có thể có được bí mật lớn thực sự.
Bí mật mà Thiên Nữ cho nàng hồi đó cũng không nói về phương diện này.
“Có ai đó đang cố nhắm vào chúng ta! Không. Hiện tại nhân chủng, trong ba nhân chủng lớn, ta, Vưu Thế Phi, và một người khác chưa được biết đến. Cả hai chúng ta đều là những nhân vật nhỏ không đáng để gióng trống khua chiêng nhắm vào như vậy. Chỉ người cuối cùng thôi.”
Từ Thanh U đã từng rất ngây thơ, mặc dù thiên phú của nàng cực mạnh, tài trí mẫn tiệp, nhưng kể từ khi bị diệt môn luôn luôn bị đuổi giết ráo riết.
Nàng đã trưởng thành hơn rất nhiều trên đường đi.
Không có sự bảo vệ của cha mình, Từ Thanh U đã không còn hào quang của con gái cao thủ số một ở Phục tỉnh.
Bây giờ, nàng sớm đã hiểu, tất cả trên đời này đều là giả dối, chỉ có thực lực!
Thực lực của bản thân… mới là cơ bản.
“Có lẽ có thể như vậy.” Bỗng nhiên Từ Thanh U nghĩ ra một cách.
*
*
*
Bản thân ba mật tàng lớn không phải là thứ gì đó rất quan trọng.
Không đáng để nhiều thế lực đuổi giết như vậy.
Thật ra, Trương Vinh Phương đã nhìn thấu bí mật trong đó từ lâu.
Lúc trước chính là một Kim Sí Lầu mà Tây tông theo dõi và điều tra, nhưng thật ra còn chưa bỏ ra nhiều công sức.
Từ đó có thể thấy, điều thực sự khiến người ta kiêng kỵ khi đó không phải là mật tàng mà là Đông tông.
Mật tàng chỉ là một cái cớ.
Nhưng hiện tại, mật tàng lại bị người lôi lên làm lí do thoái thác, có nghĩa là, thứ này còn có chỗ có thể lợi dụng.
Bên trong phủ Trầm Hương.
Trương Vinh Phương chậm rãi đi dạo trong vườn hoa, suy nghĩ quẩn quanh trong đầu.
“Ta vừa mới bắt đầu chế tạo địa bàn cơ bản, vừa mới bắt đầu thanh lý từng cái ở phủ Tình Xuyên, tạo ra sản nghiệp của chính mình. Nếu như không có Nghịch giáo, tất cả đều sẽ quay về lúc ban đầu. Nhiều năm tích góp của ta sẽ bị phá hủy trong chốc lát.”
Lúc này, phần lớn số tiền trong tay hắn đã đổ ra ngoài, chuyển thành các loại sản nghiệp khác nhau ở phủ Trầm Hương.
Và những sản nghiệp này hầu hết được đứng tên bởi những người của Nghịch giáo.
Chỉ những lợi ích này hoàn toàn bị ràng buộc với hắn và những người căm thù Bái Thần đến tận xương tủy, họ mới là những người đáng để hắn tin cậy nhất.
Phần còn lại, Thiên Thạch môn? Đó là thuộc hạ của Cảm Ứng môn, chỉ một chiêu của Nguyệt Vương, phần lớn người đều chạy. Một sự kết hợp của lợi ích mà thôi.
Ngọc Hư Cung? Vậy càng không có liên quan gì với hắn.
Chỉ còn lại một số cấp dưới của Kim Sí Lầu trước kia, nhưng số người ít ỏi ấy còn lâu mới đủ.
Chưa kể đến lòng trung thành.
Các thành viên của Kim Sí Lầu trước đây cũng là sự kết hợp lôi kéo lợi ích.
Một khi đối mặt với áp lực nặng nề, người duy nhất có thể cùng hắn đứng chung một chỗ chỉ có Nghịch giáo!
Cho nên, bây giờ hắn và Nghịch giáo từ lâu đã là một thể.
“Đại nhân, bên ngoài có một đoàn xe và người đến, tự xưng là Mộc Lê vương, một trong Ngũ Vương hiện nay phái đến, ngài có muốn gặp một lần không?”
Bỗng nhiên, một đạo nhân bước nhanh đến cửa vườn hoa, trầm giọng bẩm báo.
“Mộc Lê vương?” Trương Vinh Phương khẽ giật mình.
Quả nhiên đến rồi.
Ngũ Vương tranh bá, không thể nào bỏ qua chỗ của hắn được.