“...” Trương Vinh Phương nhìn chằm chằm ông.
Hắn biết rõ, một khi làm như vậy thì mình tuyệt đối không sao cả, cùng lắm là Nhạc sư phụ trách phạt vài câu, áp lực lớn hơn có Nhạc sư phụ gánh giùm, thiên hạ này không ai dám làm gì với hắn cả.
Nhưng Trương Vân Khải... bao gồm tất cả người của Nghịch giáo, một khi tầm quan trọng của mật tàng mở rộng ra…
Năm đó bọn họ còn thiết trí tổng bộ ở gần mật tàng, điều ấy hơi điều tra một chút là biết được.
Cứ như vậy, toàn bộ Nghịch giáo đều phải bị thanh trừ.
Bọn họ... đều phải chết!
Đối mặt với lực lượng tông giáo toàn thiên hạ, không nói đến Nghịch giáo, cho dù là Đại Đạo Giáo cũng chịu không nổi.
“Đại nhân không cần lo lắng, năm đó khi mọi người gia nhập Nghịch giáo ta thì sớm đã có chuẩn bị cho điều này rồi. Chỉ cần đại nhân còn sống, vẫn còn an toàn, hi vọng của chúng ta vẫn còn!” Trương Vân Khải bình tĩnh nói.
Sau khi nhìn thấy Trương Vinh Phương nháy mắt giết chết cao thủ Bái Thần, ông liền hiểu được, hi vọng về tương lai của nhóm người mình, hi vọng báo được thù, có thể ký thác lên người Trương Vinh Phương.
Thế nên, tất cả mọi người có thể chết, duy chỉ có đại nhân, tuyệt đối không thể! Không chỉ không thể chết được, tương lai đại nhân vẫn còn sẽ trở nên càng mạnh... càng mạnh!!
Ông tận mắt nhìn thấy, Trương Vinh Phương lúc mới bắt đầu là cao thủ của một nơi phổ thông nhỏ bé, trưởng thành được như hiện tại, có thực lực uy áp cả một tỉnh.
Mới trôi qua bao nhiêu năm chứ?
“Các ngươi nguyện ý chết vì ta, đã hỏi ý kiến của ta chưa?” Trương Vinh Phương bỗng nhiên nói.
Trương Vân Khải và Trương Chân Hải hơi sững sờ, ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
Trông thấy ánh mắt Trương Vinh Phương lúc này bình tĩnh, thâm trầm, mang theo một tia kiên trì.
“Tuy Trương Vinh Phương ta không phải người tốt gì, nhưng...” Hắn chậm rãi hít vào một hơi: “Các ngươi không phụ ta, ta cũng chắc chắn không phụ các ngươi!”
“Vậy nên…”
“Sau này không được nói lời như vậy nữa.” Hắn vươn tay, ôm sau lưng của Trương Vân Khải: “Chúng ta, sẽ thắng đến cuối cùng!”
“Ta bảo đảm!”
Trương Chân Hải ở bên cạnh che miệng lại, không biết từ lúc nào trong mắt mơ hồ hiện lên vệt nước.
Cô tỉnh.
Thiên Tỏa Giáo bị buộc phải rời khỏi giáo xứ, sau khi tất cả đều rút lui.
Nhân thủ Đại Đạo Giáo mới vừa được chiêu mộ, giáo phái và đạo quán đều bị bàn giao, rất nhiều công việc bị bỏ trống.
Trong một thành phố lớn nhộn nhịp, trên quảng trường trung tâm.
Đám đông lớn tập trung ở đây, xếp hàng chờ đợi để lấy cháo miễn phí từ những lều cháo khác nhau.
Đội ngũ đông đúc xếp thành từng hàng dài, uốn lượn xung quanh, đếm không hết có bao nhiêu đội.
Ở một trong các đội ngũ.
Một nữ tử trẻ với khuôn mặt lấm lem, mái tóc cắt ngắn bù xù, mặc bộ quần áo dày nặng rách nát, đi theo giữa những người tị nạn hôi thối, những người ăn mày và người nghèo, từ từ tiến về phía trước.
Nàng đang cầm trên tay một chiếc bát lớn chuyên dùng để đựng cháo.
“Vị đại ca này, xin hỏi, lều cháo phía trước là ai dựng lên thế?”
Nàng thì thầm với người nam tử xếp hàng ở phía trước.
“Không phải là Chu gia trong thành à?” Người nam tử lười biếng trả lời.
“Chu gia.”
“Gần đây khắp nơi đều xảy ra binh biến, kho cháo cũng ít đi. Haizz.” Người nam tử thở dài.
“Nghe nói hoàng đế đã băng hà, hiện tại các quan lớn ở Đại Đô đều bận rộn tranh giành địa vị. Làm sao có thể quan tâm đến sống chết của những người dân chúng ta.” Một người bam tử khác dáng vẻ giống như thư sinh nói với giọng trào phúng.
“Haizzz Dương gia hảo tâm nhất trước kia cũng không còn nữa rồi, nửa đêm nói là cấu kết loạn đảng, bị bắt cả nhà.” Một lão bà phía sau không nhịn được xen vào nói: “Ta nhận cháo hơn mười năm ở thành phố này, Dương lão gia là hảo tâm nhất, đáng tiếc người tốt không có kết cục tốt.”
Người nữ tử lắng nghe những người xung quanh nói chuyện ngươi một câu ta một câu, nhất thời im lặng.
Bất tri bất giác, hơn nửa canh giờ đã trôi qua.
Dần dần, ngày càng có ít người trước mặt nàng, cuối cùng cũng đến lượt nàng.
Người nữ tử đi đến cạnh cái bàn ở lều cháo, khom người, đưa chiếc bát lớn tới.
“Đa tạ Chu lão gia! Chu lão gia trường sinh!”
Giọng nói của nàng khàn khàn khó nghe, như thể có một ngụm đờm kẹt trong cổ họng, có một cảm giác bệnh tật làm cho người ta cảm thấy ghê tởm.
“Đây.” Ông lão múc cháo đổ một muỗng lớn vào bát của nàng.
Nhìn thì có vẻ nhiều nhưng thực ra chỉ có một lớp gạo cũ hơi nông dưới đáy.
Mùi khí nóng tỏa ra cũng có mùi kỳ lạ.
Nhưng người nữ tử không hề ghét bỏ, vội vàng cầm bát đi sang một bên.
“Đợi đã. Quên lấy cái này này.” Ông lão ném cho nàng một miếng gỗ mỏng, hình như trên đó có khắc thứ gì đó.
Người nữ tử nhận lấy xem.
Có một số từ được viết trên mảnh tre, vẽ một số bức tranh.