“Hắn hẳn là có tính toán của bản thân, chẳng qua không sao... Chúng ta đã sớm bị loại khỏi bàn cờ, xem bọn họ tranh đấu lẫn nhau, bảo tồn thực lực kỹ càng. Chỉ là...”
“Chỉ là cái gì?”
“Đám người Nghĩa Minh kia… dường như rất thân cận với phụng thiên. Hình như bọn họ đang tính kế gì đó.” Nghiêm Thuận Vương nói khẽ.
“Cứ để bọn họ tính kế đi, dù sao có Nhạc Đức Văn ủng hộ Đông Bình chắc ở phía trước, bất luận bọn họ cuối cùng ai thắng ai thua, chỉ cần chúng ta nhẫn nhịn được là được.” Nguyệt Hậu đặt tay lên mu bàn tay Nghiêm Thuận Vương.
“Thiên hạ này, chung quy sẽ là của chúng ta!”
“Hi vọng như vậy.” Nghiêm Thuận Vương khẽ lắc đầu.
Reng reng reng.
Bỗng trong mật thất truyền đến một hồi tiếng chuông reo nhỏ.
Trên tường tự động trượt mở ra một cái rãnh kín, một quả cầu tròn bằng da lăn xuống từ bên trong, lọt vào rãnh.
Nguyệt Hậu tiến lên, cầm lấy quả cầu, nhẹ nhàng ấn cơ quan tách nó ra.
Trong đó đặt một cuộn giấy màu vàng nhạt.
Nàng cẩn thận mở nó nhìn lướt qua. Mới liếc mắt một cái, ánh mắt vốn ôn hòa của nàng nhất thời trở nên nghiêm túc.
“Thật là bạo tay!”
“Sao vậy?” Nghiêm Thuận Vương đứng dậy đi đến bên cạnh nàng, nhận lấy tờ giấy.
“Cái này!??” Hắn chỉ mới đọc nửa đoạn trước, đồng tử đã co rụt lại: “Mộc Lê hắn điên rồi sao?”
“Phần thắng của hắn thấp nhất, sự ủng hộ ít nhất, xem ra là định đập nồi dìm thuyền, dựa vào nước cờ kỳ diệu mà chiến thắng...”
“Nếu không có giáo phái ủng hộ hắn, dứt khoát trực tiếp lật bàn... khí phách thực sự!” Nghiêm Thuận Vương cảm thán: “Chỉ bằng điểm này, ta không bằng hắn.”
“Việc này liên quan trọng đại, còn phải nghĩ xem nên ứng phó như thế nào mới được.” Nguyệt Hậu nói.
“Ta không tiện đứng ra, ngươi lấy thân phận phu nhân tạm quản tất cả, trong khoảng thời gian này phải khổ cực ngươi rồi.” Nghiêm Thuận Vương đưa tay ôm Nguyệt Hậu.
“Ta và ngươi phu thê nhiều năm như vậy, có thể nghe được từ cảm tạ từ trong miệng ngươi, cũng coi như khó được.” Nguyệt Hậu cười nói.
“Cưới vợ lấy người hiền, chỉ là ta nhiều khi khó nói thành lời mà thôi.” Nghiêm Thuận Vương than thở.
“Hôm nay cũng đã nghĩ rõ ràng.”
Phủ Tình Xuyên.
Trương Vinh Phương cũng đang xem miếng trúc mới được đưa đến trong tay, im lặng không nói.
Bí ẩn bên trong ba đại mật tàng... Tin tức thế mà lại bị tiết lộ toàn bộ... Còn bị đánh dấu lên miếng trúc nho nhỏ này nữa.
Hắn biết rõ, sau khi tin tức này bị truyền ra thì sẽ sản sinh ảnh hưởng như thế nào đối với nhiều thế lực.
Ba đại mật tàng có thể khiến cho tàn dư Đông tông lúc ấy bị nhiều thế lực truy sát như vậy, hôm nay rốt cuộc lộ ra điểm phiền phức chân chính.
Trương Vân Khải ở một bên cùng với Trương Chân Hải, có chút lo lắng nhìn hắn.
“Đại nhân, chuyện như bây giờ, chúng ta tuyệt đối không thể để lộ thân phận của bản thân, bằng không e là chuyện Đông tông năm đó sẽ tái diễn.” Trương Vân Khải lên tiếng.
“Trong mật tàng có nhắc đến một trong ba thanh Đế binh, chính là Thiên Hạ đao này à?” Trương Vinh Phương hỏi.
“Hẳn là vậy.” Trương Vân Khải gật đầu: “Hơn nữa thuộc hạ đã lấy được tin tức lưu truyền ở các nơi còn lại từ mật thám, rất nhiều nơi đều đang lưu truyền lời đồn đãi rằng trong các đại giáo phái tồn tại quái vật bất tử. Còn nói rằng, cho dù người thường có cố gắng tu hành tập võ thế nào cũng không thể trở thành đối thủ của bọn họ.”
“Bên ta cũng nhận được tin tức.” Trương Chân Hải bên cạnh trầm giọng nói, khu vực tình báo mà nàng và phụ thân phụ trách khác nhau, cho nên tin tức nhận được cũng khác.
“Có lượng lớn nhân thủ đang tung tin tức về ngài, Từ Thanh U, Vưu Thế Phi, ba người đều là nhân chủng Đông tông lúc bấy giờ! Còn nói ba đại mật tàng thống nhất, là có thể có bí mật khiến người thường cũng có thể đối kháng với Bái Thần.”
“!!” Hai mắt Trương Vinh Phương nhíu lại: “Lợi hại... hiện giờ ta là Đạo Tử duy nhất của Đại Đạo Giáo, đã định trước sau này sẽ phải thừa kế vị trí chưởng giáo.
Hắn ra một chiêu này, nếu quả thật có bí mật đó, đây là muốn đẩy ta và Nhạc sư phụ đến mặt đối lập của toàn bộ giáo phái Đại Linh mà...”
“Hơn nữa năng lực tình báo của độc thủ phía sau cực kỳ mạnh mẽ, rất có thể bọn họ đã sớm nắm giữ được phần tình báo này, chỉ là lựa chọn thả ra vào thời điểm hiện tại.” Trương Vân Khải phân tích: “Hiện giờ muốn đối đầu gay gắt với Đại Đạo Giáo, dám ra tay công khai đối nghịch, thật ra cũng chỉ có mấy lực lượng đó thôi.”
“Ngũ vương?” Trương Vinh Phương cũng nghĩ đến điểm ấy.
“Nhất định là một trong số đó, với lại không e sợ Nhạc chưởng giáo, có thể là một trong số người được ba đại Thần Tướng ủng hộ.” Trương Vân Khải nói.
“... Vậy thì theo Trương thúc thấy, bây giờ chúng ta nên ứng đối ra sao?” Trương Vinh Phương trầm giọng hỏi.
“Đại nhân muốn tiếp tục thế nào, công khai thừa nhận thân phận nhân chủng của mình, công khai vị trí của mật tàng, sau đó triệt để cắt đứt liên hệ với bọn ta! Đó là thượng sách!” Trương Vân Khải quả quyết nói.