“Chúng ta cực cực khổ khổ tu hành mấy chục năm, thiên phú vận khí nỗ lực thiếu một cái cũng không được, kết quả là, ngay cả làn da của đối phương cũng không đánh vỡ được...”
“Ngươi nói này công bằng không?”
Trương Vinh Phương đã im lặng không nói gì.
“Không công bằng.”
“Không, công bằng.” Đế Giang trả lời.
Hắn nhìn Linh Tướng ngủ say nọ.
“Nhìn hắn bây giờ đi, trở thành Linh Tướng thì thế nào? Hắn có thể làm cái gì? Ngay cả tự hỏi cũng không được làm đúng không? Đây chính là trả giá.”
Hắn chậm rãi đến gần đó.
Vụt!
Chợt bạch quang lóe lên, ma đao Tình Duyên trong tay hắn chợt xuyên thủng vai của đối phương.
Nhưng quỷ dị là, xung quanh vết thương không có máu chảy ra, giống như đâm vào một con búp bê bằng kim loại.
“Đi thôi.” Hắn rút ma binh ra, xoay người rời khỏi.
“Tiền bối? Đi đâu cơ? Trương Vinh Phương làm một hồi lâu, vẫn không có tìm ra phương pháp thích hợp với mình.
Phải ứng phó Nghi Vân Ngụy Vụ thế nào?
Chẳng lẽ cần hắn tự mình chém giết đoạt một thanh ma binh?
Nhưng hắn đến cả ma binh ở đâu cũng không biết.
“Đi mua đồ ăn.” Đế Giang không quay đầu lại, cứ từ từ tiến vào sương mù đậm đặc.
Trương Vinh Phương đuổi theo sát đằng sau.
“Tiền bối, không biết có thể tìm được ma binh ở đâu?”
Mặc kệ như thế nào, cứ lấy được trước rồi hãy nói.
“Không biết.”
Sương mù tức khắc tản ra, hai người lại trở về trong ngôi miếu đổ nát, giống như ngay từ đầu đã không động tới.
Vẫn đứng ở giữa như cũ.
Mà Đế Giang, từ lâu đã biến mất không thấy bóng dáng đâu.
“Linh Tướng…” Trương Vinh Phương nhìn tượng thần gãy lìa kia, trong lòng lần đầu tiên có hiểu biết rõ ràng về Linh Tướng rốt cuộc là thế nào.
Chủ yếu để nhóm Cực Cảnh đối kháng với Linh Tướng chính là ma binh và thủ đoạn đặc thù khác biệt nào đó.
Bằng không bọn họ sợ là đến cả phòng ngự của Linh Tướng cũng không đâm xuyên, lại càng không cần phải nói đến giao thủ.
Nghĩa Minh có thể tồn tại nhiều năm như vậy mà không bị tiêu diệt, xem ra sau lưng quả thực bất thường.
“Ma binh... Xem ra trước khi chưa nắm giữ được thủ đoạn đánh vỡ của phòng ngự Linh Tướng, đầu tiên phải tìm được một thanh ma binh để sử dụng đã.
Nếu như thực sự không được, vậy thì dứt khoát tự mình cải tạo một thanh.”
Nghĩ tới đây, Trương Vinh Phương xoay người đi ra ngôi miếu đổ nát.
Nhiễm Hân Duyệt chờ ở bên ngoài đang có vẻ mặt bình thản, ánh mắt nhìn mình rất chi là vi diệu.
“Được rồi, cần phải về thôi, đại nhân.” Nàng mỉm cười nói.
Dê, nên trở về chuồng.
“... Sao ngươi cứ là lạ thế?” Trương Vinh Phương mơ hồ cảm thấy người này hình như đang suy nghĩ chuyện gì không lễ phép lắm.
“Đâu có, ta rất bình thường, đa tạ ngài đã quan tâm.” Nhiễm Hân Duyệt trả lời.
“...”
Trương Vinh Phương âm thầm lắc đầu, chẳng lẽ là do ở chung với bệnh tâm thần lâu nên người này cũng bị ảnh hưởng theo à?
Thượng Đô.
Thượng Đô vốn có danh xưng tốt đẹp là nơi phồn hoa số một Đại Linh.
Ở đây chùa chiền nhiều, tượng Phật trải rộng các khu.
Thậm chí tại công viên, quảng trường nơi dân chúng du ngoạn đều có thể tùy ý thấy được pho tượng La Hán, Bồ Tát với các loại tư thái.
Trên mặt đất đường nhỏ và phiến đá của một số công viên còn khắc kệ ngữ của Phật Môn.
Ngoài ra tất cả kiến trúc phòng ốc của Thượng Đô đều được bôi từng tầng bột phấn màu vàng nhạt.
Nhìn từ đằng xa, cả tòa thành thị trông giống như một ngôi chùa khổng lồ lộng lẫy vàng son.
Lúc này ở Linh Hiền viện Thượng Đô.
Trong một mật thất canh giữ sâm nghiêm, địa thế bí ẩn.
Một nam tử trung niên râu dài vẻ mặt bình tĩnh đang nhẹ nhàng gảy dây đàn, thản nhiên tự đắc cất tiếng hát khẽ theo tiếng đàn.
“Xuân đến tuyết lê hương thơm ngát, hè sang sen nở như gấm hoa, qua thu sương đẫm từng bông cúc, đông về…”
“Sao phu quân không nghỉ ngơi thêm lát nữa?”
Một đôi tay trắng nõn như ngọc nhẹ nhàng ôm lấy ông ta đằng sau.
Tiếng đàn dừng lại, nam tử trung niên mỉm cười.
“Ngươi nói, ngày sau đó giá lạnh, sẽ còn có hoa mai hay không”
“Có hay là không có, khác nhau chỗ nào? Chúng ta đã rời khỏi đại thế, chậm đợi phong vân là được.”
Nữ tử đằng sau chậm rãi ngồi xuống bên cạnh nam tử, để lộ khuôn mặt thần bí đeo chiếc mặt nạ vàng ròng.
Nếu như có bất kỳ người nào của Cảm Ứng môn ở đây, nhất định có thể trước tiên nhận ra thân phận của nàng -- Nguyệt Hậu!
“Thánh Thiên nhất đâu? Nếu muốn diễn trò thì phải làm tròn vai diễn. Không phải hắn hẳn là bị ngươi đánh trọng thương rồi chật vật thoát đi sao?”
Nam tử trung niên ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt, đó chính là Nghiêm Thuận Vương hẳn đã sớm bị bắt tới Tuyết Hồng các rồi!
“Không rõ ràng lắm, chẳng qua hắn hẳn là có tính toán của riêng mình. Khoảng thời gian qua ta ứng phó tên Nhạc Đức Văn kia khá là cật lực, cũng không có thời gian rảnh để ý đến hắn.” Nguyệt Hậu có chút phiền não.