Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch Full)

Chương 1181 - Chương 1181 - Uy Hiếp (5)

Chương 1181 - Uy hiếp (5)
Chương 1181 - Uy hiếp (5)

Giữa Tông Sư và võ giả Siêu Phẩm bình thường vẫn có chênh lệch rất lớn.

Mà Siêu Phẩm lại có chênh lệch rất lớn khi so với võ giả cửu phẩm, cho nên tương đối dễ phân biệt.

Lúc này Đường Hổ kia tuyệt đối là Tông Sư, với lại không phải là Tông Sư bình thường.

“Nói mới nhớ, trước đó ta đã đọc tình báo, nhắc tới rằng tất cả Tông Sư tìm ngươi gây phiền phức đều biến mất một cách thần bí.” Đường Hổ cười nói, “Cho nên lần này, ta đã mang theo không ít cao thủ, là vì muốn nhìn thử, rốt cuộc ngươi có bản lĩnh gì, mà có thể khiến cho toàn bộ nhóm chúng ta đều biến mất không còn một ai.”

“Tiền bối nói đùa rồi, ta là một quân nhân bình thường vùa mới bước vào Siêu Phẩm, có bản lĩnh gì có thể làm khó Tông Sư?” Trương Vinh Phương trầm giọng nói.

Nếu như đối phương chỉ có một người, có lẽ hắn sẽ trực tiếp động thủ, nhưng xung quanh có nhiều người như vậy, còn có một cao thủ không biết ngọn ngành cách đó vài trăm mét.

Nếu thật sự đánh nhau.

Những người này là địch hay là bạn? Nếu bọn họ cùng nhau vây công.

Ngoài ra, người mình bị bắt ở đâu cũng còn chưa được xác định.

“Nếu đã biết phân lượng của mình, thì đừng phản kháng, để tránh đả thương đến da thịt.” Đường Hổ cười nói.

Hắn không nói nhảm với Trương Vinh Phương nữa, quay đầu nhìn về phía trong rừng.

“Ai Nhĩ Tư, mang người đi.”

“Vâng! Sư phụ!”

Một nam tử tóc quăn màu nâu bước nhanh đi ra khỏi khu rừng.

Cơ ngực hắn ta trần trụi, đường cong cơ thể đầy đặn dưới ánh mặt trời hiện ra màu đồng cổ sáng bóng. Chiều cao thấp hơn Đường Hổ, trong tay xách theo một cái côn kim loại to bằng cánh tay.

Bạch!

Bước chân hắn ta đạp mạnh, người đã vọt tới trước mặt Trương Vinh Phương.

Côn kim loại còn chưa rơi xuống, trước mặt đã có một luồng kình phong mãnh liệt mang theo cát mịn thổi quét tới, thổi đến làm hai mắt Trương Vinh Phương híp lại.

Keng!

Bỗng nhiên bên cạnh có một thanh trường đao duỗi ra, ngăn chặn chính xác côn này.

Là Trương Chân Hải.

“Ta đến để gặp ngươi!” Nàng quát chói tai, đã triển khai toàn diện võ công Nội Pháp, lúc này rút lui cùng người này sang một bên, đánh thành một chùm.

Hai người tám lạng nửa cân, thế mà thực lực không chênh lệch nhau nhiều lắm, đánh đến khó bề phân biệt.

“Vướng bận, vẫn phải để chính ta tự ra tay.” Đường Hổ thở dài.

Hắn ta nhìn về phía Trương Vinh Phương.

“Hay là ngươi cứ tự bó tay chịu trói đi, ta thực sự không muốn tự tay làm hại cơ thể đáng yêu của ngươi.”

“...”

Có phải người này bị bệnh hay không!?

Trong lòng Trương Vinh Phương lạnh lẽo một hồi.

“Nét mặt của ngươi vô cùng kháng cự, thực ra ta có thể hiểu được, nhiều khi, con người luôn luôn cảm thấy mình có thể phản kháng. Nhưng mà vận mệnh thì luôn luôn tàn khốc…” Đường Hổ mở hai tay ra.

“Mà bây giờ, người quyết định vận mệnh của ngươi là ta. Ta chính là vận mệnh. Mà ngươi thế mà lại đang cố gắng phản kháng lại vận mệnh của mình.”

Hắn ta tới gần từng bước một.

“Thực sự là ngu xuẩn.” Hắn ta giơ mặt tới gần Trương Vinh Phương. “Tất nhiên, nếu ngươi vui lòng chủ động hôn một cái trên mặt ta, ta sẽ cân nhắc ra tay nhẹ xíu.”

“Dù sao thì, ta càng ngày càng vừa ý ngươi…” Hắn tỏa ra nụ cười ấm áp nhu hòa. “Bởi vì ngươi chính là bé, dễ, thương của ta mà~~”

Ầm ầm!!!

Trong chốc lát một vòng không khí giữa hai người bỗng chốc chậm rãi nổ tung.

Tay phải Trương Vinh Phương bắn ra, một tia lực đạo khủng bố rơi ầm ầm trước ngực Đường Hổ.

Cơ thể hắn ta giật lên trong chớp mắt, bay ra phía sau như đạn pháo, đụng gãy thân cây, lăn xuống mặt đất, kéo ra một cái rãnh thật sâu dài hơn mười mét mới dừng lại.

Trạng thái cực hạn - Thần Ý Hợp Nhất.

Trạng thái cực hạn - Âm Dương Cộng Tể!

Toàn thân Trương Vinh Phương cấp tốc giãn nở thật to, phiếm hồng, hai mắt đầy vô số tơ máu lan tràn nhiễm đỏ cả tròng trắng mắt.

“Vốn dĩ ta còn muốn quan sát thêm một hồi, nhưng...”

“Ta không chịu nổi! Vì, mẹ nó ngươi thực sự quá là buồn nôn!!”

Xoẹt một tiếng, chiều cao của hắn bỗng phá vỡ ba mét, đạp đất bay tới phía trước, ầm vang vượt qua mấy chục mét, xuất hiện ở trước người Đường Hổ.

Đường Hổ mới vừa đứng dậy, trên mặt mang theo vẻ kinh ngạc, có vẻ như không dám tin tưởng thế mà mình lại bị một quyền đánh bay như thế.

Hắn ta nhìn thấy Trương Vinh Phương vọt tới, phản xạ có điều kiện mà đưa tay đón đỡ.

Phòng ngự tuyệt đối thuộc về Tông Sư lập tức phát động.

Trong chốc lát hai nắm đấm đột ngột chạm vào nhau.

Rầm!!!

Bom khí lưu tản ra, hai chân Đường Hổ lại hãm sâu lần nữa, bắp thịt cả người bành trướng kịch liệt, nửa cơ thể gần như bị đánh chìm vào trong đất.

“Sức mạnh thật là lớn! Chẳng qua mới vừa rồi là do ta chủ quan! Bây giờ, nhìn ta…”

Hình thể toàn thân Đường Hổ điên cuồng phồng lớn, trở nên cao hơn. Từng đường vân màu bạc bao trùm toàn thân.

Bình Luận (0)
Comment