“Trạng thái cực hạn: Tiêm Vân! Lộng Thải!”
Hai loại trạng thái cực hạn đồng thời chồng chất lên nhau.
Chiều cao của hắn ta đạt tới hơn ba mét tương tự Trương Vinh Phương , lúc này quát chói tai một tiếng, vung cánh tay phải cuồn cuộn bắp thịt lên, đập vào đầu Trương Vinh Phương.
Bùm!!
Không đợi nắm đấm của hắn ta đánh trúng.
Một quyền nặng nề đã hung ác nện vào huyệt thái dương trên đầu hắn ta trước một bước.
Lực trùng kích to lớn đánh văng hắn ta bay ra ngoài, rơi vào mặt hồ bùm tõm.
Một mảng lớn bọt nước văng lên, sóng bạc quay cuồng.
“Thứ đồ chơi rách rưới gì vậy?” Trương Vinh Phương kết thúc một chiêu Trọng Sơn, nhẹ thở ra.
Nhìn tia máu tản ra tràn ngập trong hồ nước.
Hắn thoáng có chút bất ngờ.
Tên này, tuy bảo buồn nôn thì buồn nôn, nhưng thật sự vẫn khá chịu đòn.
Hai lần vừa rồi hắn không hề giữ lực lại.
Nhưng quái dị là, nắm đấm rơi vào trên người Đường Hổ kia, lại giống như đánh vào con cá chạch trơn nhẵn, không thể dùng lực quá nhiều.
Cho nên thoạt nhìn thì người này bị đánh bay ra rất xa, thực chất bản thân quá trình bay ra ngoài lại chính là quá trình phân tán đi phần lớn sức mạnh.
Nói cách khác, tác dụng sức mạnh của mình lên trên người đối phương cũng không nhiều.
Ào ào!
Đột nhiên nước hồ nổ tung, một bóng người trần truồng vọt ra khỏi mặt nước, nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Bất ngờ rằng đó chính là Đường Hổ mới vừa rồi bị đánh rơi vào trong nước.
Lúc này toàn thân hắn ta không mảnh vải che thân, đường cong cơ thể hoàn mỹ hoàn toàn bại lộ dưới ánh mặt trời, lại mơ hồ có vẻ đẹp góc cạnh rõ ràng như một pho tượng.
“Đúng là, lực trùng kích mạnh mẽ!” Đường Hổ nhẹ giọng cảm thán, ngửa mặt dùng tay lau sạch bọt nước trên mặt.
“Không ngờ rằng, ngươi thân là Đạo Tử Đại Đạo Giáo, thế mà lại có sức mạnh to lớn như thế. Võ công của ngươi đã đến cảnh giới có thể đặt ngang hàng với ta. Sớm đã đạt đến phương diện Tông Sư. Là ta khinh thường ngươi.”
Hắn ta nhẹ nhàng uốn dẻo thân thể, chuyển hướng sang phía Trương Vinh Phương, lộ ra nụ cười rực rỡ như ánh nắng.
“Chẳng qua không sao. Bây giờ ta đã xem trọng ngươi rồi. Lần này, ta sẽ bắt được ngươi, để ngươi hiểu rõ chênh lệch thực sự giữa hai chúng ta.
Mặc dù ngươi khiến cho ta bị thương, nhưng vui thích sau nỗi đau thương, mới là ban thưởng lớn nhất…”
“Chung Thức.”
Thân thể hắn ta cấp tốc biến hóa, làn da trên bắp thịt toàn thân nhao nhao nhúc nhích vặn vẹo, mọc ra một tầng niêm mạc tinh tế.
Lớp niêm mạc kia trơn nhẵn dị thường, hiện ra vẻ ẩm ướt mơ hồ dưới ánh sáng.
“Tiếp tục khiến ta cảm nhận đau đớn đi!!”
Trong chốc lát bóng dáng hắn ta cong lên, phóng tới Trương Vinh Phương giống như một mũi tên.
Mười mét!
Tám mét!
Năm mét!
Ba mét!
Một mét!
Vung quyền!!
Đường Hổ đưa tay, tay trái nắm lại bắn ra hỏa tiễn.
Rầm!!!
Trong chốc lát một chiêu quyền nặng nề đánh trúng gò má hắn ta trước một bước.
Gò má lõm xuống, máu thịt bị xé rách, răng lợi gãy rụng, nửa bên đầu lập tức sụp đổ.
Nắm đấm Đường Hổ treo trên không trung, cuối cùng không thể hạ xuống được nữa.
Cơ thể hắn ta lại bay tứ tung ra ngoài lần nữa, đụng vào trong rừng xa xa, trên đường không biết đã đụng gãy bao nhiêu cây cối, hồi lâu mới hoàn toàn trở nên yên tĩnh lại.
“Trọng Sơn, gấp mười.” Trương Vinh Phương thu quyền phải lại.
Cảm giác bị mượn lực vừa rồi lại xuất hiện, lớn hơn trước khi đối phương mở ra Chung Thức rất nhiều.
Hắn đang muốn bước lên xem xét tình huống bên ấy, bổ cho tên buồn nôn ấy một đao ngay tại chỗ.
Đột nhiên bước chân Trương Vinh Phương dừng lại, cấp tốc quay đầu nhìn lại.
“Quả nhiên, tên tiểu tử Đường Hổ cứ trẻ tuổi nóng tính, may mà ta đi theo tới cùng hắn.”
Một nam tử có mái tóc dài vàng óng, làn da trắng nõn xinh đẹp, để trần thân trên chậm rãi hạ xuống từ chỗ cao trong rừng.
Bịch bịch.
Hắn ta rơi xuống đất, đứng vững, đứng thẳng dậy.
Khuôn mặt hắn ta trung tính, bất kể là góc độ nam hay là nữ, đều có thể tính là xinh đẹp.
Hai mắt đều là màu tím thanh tịnh, môi đỏ mũi cao, mày kiếm mắt sáng, thân thể cơ thể cân xứng, dồi dào hữu lực.
Nháy mắt, Trương Vinh Phương thấy như nhìn thấy Linh Tướng ngủ say gặp phải trong miếu hoang trong làn sương mù trước đó.
Cả hai đều có nét đẹp trung tính giống nhau.
Thân dưới nam tử mặc váy trắng kiểu nam đơn giản, chính giữa ngực có một mảnh hoa văn về hoa cỏ màu bạc phức tạp.
“Quả thật không hổ là thiên tài tuyệt đỉnh mấy trăm năm khó gặp của Đại Đạo Giáo.” Nam tử thưởng thức đánh giá Trương Vinh Phương.
“Có thể dựa vào chính mình mà đã đánh bại Đường Hổ, ngươi đã vượt xa khỏi tưởng tượng và dự liệu của ta. Nếu đã như thế, vốn dĩ hôm nay ta chỉ định tiện thể đến xem.
Nhưng, bây giờ, ta đã thay đổi suy nghĩ rồi.”
Hắn ta bước từng bước một đến gần bên này.