Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch Full)

Chương 1183 - Chương 1183 - Uy Hiếp (7)

Chương 1183 - Uy hiếp (7)
Chương 1183 - Uy hiếp (7)

“Tự giới thiệu một chút, ta chính là giáo chủ Đông Lâm giáo, Áo Tư Thản Đinh • Cao Đức.”

“Đúng rồi, dựa theo chức quan của Đại Linh, ngươi cũng nên gọi ta một tiếng đại nhân.”

“Ngươi cũng là người của Giáo minh gì đó à?” Trương Vinh Phương hỏi.

Bây giờ hắn đã chắc chắn trăm phần trăm, cái này là tác phẩm của Đại Quang Minh Giáo minh.

Nếu như nói tên Đường Hổ trước đó, một cao thủ có thực lực Tông Sư đỉnh cao chạy đến nơi đây chỉ là trùng hợp.

Như vậy người trước mắt này, sau khi nhìn thấy hắn đánh bại Đường Hổ, mà còn dám ra mặt, điều này có ý nghĩa là gì?

Trương Vinh Phương hiểu rất rõ ràng.

“Sư phó của ngươi nhằm vào chúng ta, tự nhiên chúng ta muốn đánh trả. Chẳng qua, bây giờ xem ra, hình như bên cạnh ngươi không có sức mạnh gì bảo vệ đâu. Xem ra, nhân thủ của Nhạc Đức Văn cũng không nhiều.” Áo Tư Thản Đinh còn chưa dứt lời, người đã lóe lên phía trước, biến mất ở chỗ cũ.

Trong lòng Trương Vinh Phương run lên, vội vàng lui về phía sau, đưa tay đón đỡ phía trước.

Phốc!

Giây phút này hắn khó khăn lắm mới có thể ngăn cản bàn tay đột ngột xuất hiện kia.

Đối phương khẽ ‘A’ một tiếng, có vẻ như không ngờ rằng thế mà hắn vẫn có thể ngăn cản được.

Bản thân Trương Vinh Phương cũng là may mắn, nếu không phải trước đó đã đối luyện với Đế Giang, nháy mắt vừa rồi hắn tuyệt đối không thể nào đoán trước được, chỉ có thể cứng rắn chống đỡ.

Chỉ là ý nghĩ này mới xuất hiện thì…

Phốc!

Một hồi đau đớn ầm vang nổ tung từ phần bụng hắn, tràn ngập ra toàn thân.

“Có chuyện gì vậy!??”

Vẻ mặt Trương Vinh Phương tái đi, lui nhanh về sau.

Nhưng rất nhanh lại có một tay nắm rơi xuống bên cạnh người, lọt vào từ khe hở trong chiêu số phòng ngự của hắn một cách chính xác, đánh trúng bộ phận ở bên hông hắn.

Trong một giây này, hắn ý thức được, cảm giác được, nhưng, động tác theo không kịp!!

Hoàn toàn không theo kịp!!

Quá nhanh!!

Trương Vinh Phương phun ra một ngụm máu, mơ hồ có cảm giác đối mặt với Đế Giang.

Nhưng không bằng!!

Đối phương tới quỷ dị mau lẹ nhưng vẫn kém Đế Giang xa tít tắp.

Đây không phải do tốc độ nhanh hơn, mà là một loại nhanh chóng chiếm hết tiên cơ!

Hắn ta sớm đã chờ đón sẵn ở quỹ tích hành động của mình!

Không sao! Còn có dấu vết mà theo!! Còn có cơ hội!!

“Thú vị, thế mà ngươi còn có thể miễn cưỡng ngăn cản một chiêu của ta.” Áo Tư Thản Đinh cười khẽ.

“Chẳng qua cũng không có chút ý nghĩa nào.”

Hắn ta nâng một tay lên cao, một tay chỉ xuống đất, giống như hai tay chống đỡ mở ra một không gian hình cầu.

Từng đường khí lưu vờn quanh xoay tròn bên cạnh hắn ta.

Không biết là có phải ảo giác hay không, hình như ánh sáng bên cạnh hắn ta cũng bắt đầu vặn vẹo theo.

“Tứ Khí Tứ Thần Công Bí Sát.”

“Phạm Thiên Tượng Dị.”

Ong!!!

Trong chốc lát Trương Vinh Phương chỉ cảm thấy tất cả mọi không khí chung quanh cứ như lập tức bị một luồng sức mạnh lớn quấy lấy xoay tròn.

Tất cả không khí xoay tròn vặn vẹo tốc độ cao.

Không thể thở nổi, không thể động đậy, mắt không thể thấy, tai không thể nghe.

Đột nhiên một hồi đau đớn truyền tới từ lồng ngực hắn.

Không khí ngay phía trước bỗng nhiên vươn một bàn tay trắng nõn ra, nặng nề đánh vào lồng ngực hắn.

Hơn xa tất cả chưởng lực nặng nề của mọi người trước kia, nó giống như một cái gai nhọn, lạnh băng đâm vào lồng ngực hắn.

Huyết liên!

Ngay khi bàn tay mang theo kình lực kia rút ra, Trương Vinh Phương không chần chờ nữa, điên cuồng rống một tiếng, toàn thân lại tăng trưởng biến lớn lần nữa, đạt tới bốn mét.

Huyết nhục toàn thân hắn nổi lên màu đỏ đen, vô số mạch máu nhúc nhích giống như con giun bò ở trong đó.

Tim đập như trống, da như giáp.

Hai tay giơ lên, vươn ra chính giữa nắm lấy cánh tay kia như thiểm điện.

Bộp!

Cánh tay kia thật sự bị nắm lấy.

Nhưng.

Xoẹt một tiếng, cánh tay kia tránh thoát ra khỏi bàn tay Trương Vinh Phương dễ như trở bàn tay.

Thế mà hơn phân nửa sức mạnh cuồng bạo đều rơi vào không trung.

Lúc này Trương Vinh Phương không chút do dự, dùng toàn lực đánh một chưởng ra phía trước.

Trong lúc mơ hồ, hình như hắn cảm giác mình hơi chạm vào một thứ gì đó.

Một tiếng ầm vang.

Một luồng cự lực chảy ra mà đến, đâm đến mức hắn liên tiếp lui về phía sau mấy bước.

Trương Vinh Phương giơ tay lên, lúc này mới phát hiện, bàn tay của mình đã tràn đầy máu tươi.

Một lỗ máu rõ ràng xuất hiện ở chính giữa lòng bàn tay.

Máu thịt bị đâm xuyên, chớp mắt xương cốt cứng rắn chống đỡ cũng bị đập cho vỡ vụn.

Vết thương trực tiếp lộ ra trên mu bàn tay, hình thành một lỗ tròn.

Xuỳ.

Lúc này cuối cùng không khí vặn vẹo xung quanh cũng đã tiêu tán.

Khuôn mặt Áo Tư Thản Đinh kinh ngạc đứng ở cách đó không xa, hắn ta nhìn dao ngắn trong tay mình, thanh dao ngắn kia đã cong queo, hoàn toàn không thể dùng nữa.

Bình Luận (0)
Comment