Mà cổ tay tay phải của hắn ta, cũng hơi sai sai, rõ ràng là bị lực phản chấn to lớn làm bị thương.
Hắn ta nhẹ nhàng hất lên, răng rắc một tiếng, hắn ta đã nối liền tay cổ tay lại lần nữa.
“Xem ra.” Hắn ta tiến lên một bước, muốn nói chuyện, đột nhiên giọng hắn ta ngừng lại, nhìn về phía bên phải xa xa.
“Quên đi, hôm nay chỉ tới đây thôi. Ta còn có thể quay lại tìm ngươi…”
Hắn ta nhìn chằm chằm vào Trương Vinh Phương. Quay người bay lượn lên, nhấc Đường Hổ mới bò lên bên cạnh hồ đi, đảo mắt đã vào rừng, biến mất không thấy nữa.
Hình như Trương Vinh Phương cũng có cảm giác tương tự, hình thể nhanh chóng thu nhỏ khôi phục, nhìn sang phía trái.
Lúc này nơi đó mới hiện ra một bóng người khôi ngô, nhanh chóng đến gần hắn.
Hai giây sau.
Bộp!
Bóng người kia rơi xuống đất, đứng dậy.
“Vừa nãy, có ai ở trong này?”
Người vừa tới có tóc trắng phơ, dáng người hùng tráng, trên lồng ngực trần trụi tràn đầy vết sẹo dữ tợn. Chiều cao hơn ba mét, chỉ đứng ở đó, đã mang lại cho người ta một cảm giác đè nén mãnh liệt.
“Đa tạ Thượng Quan phủ chủ cứu giúp!” Trương Vinh Phương nhanh chóng hiểu ra vì sao Áo Tư Thản Đinh kia lại chạy mất.
“Là một người tên là Áo Tư Thản Đinh, hắn tự xưng là giáo chủ Đông Lâm giáo!” Trương Vinh Phương nhanh chóng trả lời.
“Áo Tư Thản Đinh. Đại Tông Sư của Giáo minh sao?” Thượng Quan Phi Hạc hừ lạnh, nhìn về phía Trương Vinh Phương.
“Tay của ngươi làm sao vậy? Bị thương!?” Ánh mắt hắn ta lập tức lạnh lùng.
Hắn ta nhận phó thác của Nhạc Đức Văn là phải bảo vệ Trương Ảnh, nếu bên này xảy ra vài việc gì đó...
Trương Vinh Phương đưa tay bị thương ra.
“Không sao, chỉ là vừa mới giao thủ với thuộc hạ của người kia, hơi thoát lực.”
Lúc này lỗ máu trên mu bàn tay đã mọc lại hoàn hảo, tất cả máu tươi cũng biến mất hoàn toàn, bị hấp thu hầu như không còn gì.
Cứ như là, hắn chưa bao giờ phải chịu tổn thương vậy.
“Không còn chuyện gì thì đừng chờ đợi ở đây nữa, về phủ nha đi.” Thượng Quan Phi Hạc quát lớn.
“Cảm ơn phủ chủ!” Trương Vinh Phương gật đầu.
Không hiểu sao đột nhiên hắn ngửi thấy mùi máu tươi. Nhìn theo hướng phát ra mùi máu.
Ở phía trước xa xa, những công tử tiểu thư kia, tính cả hộ vệ của bọn họ sớm đã ngã vào vũng máu mà chẳng biết từ lúc nào
“Đại nhân!” Trương Chân Hải ở bên cạnh nhanh chóng tới gần: “Không sao chứ?” Một tay của nàng bị thương nhẹ, nhưng tinh thần còn tốt.
“Đột nhiên người vừa rồi tự chạy thoát rồi. Hẳn là Thượng Quan phủ chủ đang lần theo hắn nhỉ?” Nàng lên tiếng nói.
“Hửm? Phủ chủ đã đi rồi sao?” Trương Vinh Phương quay đầu lại, mới phát hiện Thượng Quan Phi Hạc đã rời khỏi đây.
Những Đại Tông Sư này, cảnh giới võ nghệ của bất cứ ai cũng đều vượt xa hắn, quả thực di chuyển đến mức xuất quỷ nhập thần.
“Đi tìm người trước đã!” Lúc này Trương Vinh Phương không do dự chút nào, chạy tới chỗ sâu trong cánh rừng mà vừa rồi hắn cảm giác thấy có người.
Trương Chân Hải theo sát phía sau.
Hai người chưa chạy được bao xa, đã nhìn thấy một nhóm người Nghịch giáo trước đó bị mang đi trong một cái hố lớn.
Tất cả mọi người đã hôn mê ngất xỉu, vẫn còn nhịp tim và hô hấp.
“Xem ra bọn họ không có ý định làm đến đường cùng, chỉ là một lần cảnh cáo.” Trương Vinh Phương lập tức hiểu rõ.
Bất kể là Áo Tư Thản Đinh vừa rồi, hay là Đường Hổ, đều là sức mạnh Đại Quang Minh giáo minh phát động để thể hiện thực lực.
Vì sao, chính là vì “thuyết phục” Đạo Tử Đại Đạo Giáo là hắn, phối hợp với hành động của bọn họ.
Nhạc sư phụ sắp đặt Tông Sư bảo vệ, tăng thêm Thượng Quan Phi Hạc bảo vệ bên người, đã là vô cùng chu đáo.
Mà vẫn bị bọn họ chui vào chỗ trống.
“Sắp xếp người đến đây ngay lập tức, mang họ về cho nghỉ ngơi. Còn lại để ta xử lý.”
Trương Vinh Phương trầm giọng phân phó. Hắn nhìn rất nhiều thuộc hạ trong hố lớn, trong lòng thay đổi suy nghĩ liên tục.
Bây giờ chỉ có hai lựa chọn.
Một, kể từ hôm nay, liên tục ở gần Thượng Quan phủ chủ trong vòng trăm mét, không thể rời xa dù chỉ một bước. Như thế có thể bảo đảm an toàn tuyệt đối.
Nhưng đừng suy nghĩ đến bất cứ phát triển nào sau đó, thuộc hạ sản nghiệp gì đó, chỉ có thể dựa vào vận may thôi.
Hai, tự mình thử một chút, xem có thể ứng phó tập kích của giáo minh không.
Lúc này thực lực của hắn đã bại lộ, đối phương biết rõ nội tình của hắn, tuyệt đối không tuỳ tiện buông tha cho hắn.
Hoặc là nghĩ giống như những người còn lại trước đó, tự nhận mình là Tông Sư ngụy trang Đạo Tử.
Hoặc là sợ rằng bọn họ sẽ lôi kéo toàn lực, nếu như không lôi kéo được, thì sẽ là chặn giết!
Trong tình trạng bây giờ hắn không giấu giếm thực lực nữa, tất nhiên tình huống như thế này sẽ đến.
Hắn nhất định phải nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng.