Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch Full)

Chương 1185 - Chương 1185 - Chênh Lệch (1)

Chương 1185 - Chênh lệch (1)
Chương 1185 - Chênh lệch (1)

Đây là một nghịch lý.

Nếu hắn muốn an toàn tuyệt đối, tốt nhất là đến ở bên cạnh Nhạc sư phụ.

Dù sao Thượng Quan Phi Hạc cũng không thể bảo vệ một mình hắn mãi được.

Cũng không thể bảo vệ được những người còn lại bên cạnh hắn.

Chỉ khi nào tới gần Nhạc sư phụ. Vào Thiên Thành Cung bây giờ, với tình huống lúc này của hắn thì nhất định phải đối mặt với cục diện thế lực thần phật phức tạp trong Đại Đô.

Càng quan trọng hơn là, dựa theo lời giải thích của Nhạc sư phụ hiện tại, ông cũng không quá yên tâm. Sau khi đạt tới Luyện Thần thì đi đến bất cứ đạo quán chùa miếu cũng đều phải cẩn thận. Nếu thế này trở về Thiên Thành Cung…

Trương Vinh Phương nhìn pháo hoa tín hiệu Trương Chân Hải bắn lên, liên lạc với những người còn lại.

Chỉ chốc lát sau, bên ngoài có hơn trăm người đến, chia ra kéo người bị hôn mê trong hố lớn về thành.

“Đại nhân, chúng ta nhất định phải nghĩ cách để tránh khỏi tình huống lần này. Nếu không, có thể bắt lần một thì cũng có thể bắt lần thứ hai.” Trương Chân Hải trầm giọng nhắc nhở.

“Nơi này là phủ Tình Xuyên, là địa bàn của Ngọc Hư Cung, giá phải trả cho một lần bọn họ động tay trong này tuyệt đối không nhỏ. Nhân thủ đã bại lộ trong lần thứ nhất cũng không thể dùng lại lần thứ hai.

Thượng Quan phủ chủ không phải kẻ ăn chay. Trong thời gian ngắn, tuyệt đối sẽ khống chế nghiêm ngặt đối với phủ Tình Xuyên, hẳn là tạm thời không cần lo lắng sẽ xảy ra chuyện nữa.” Trương Vinh Phương trả lời.

“Nhưng chúng ta không thể gửi gắm hy vọng trên người người khác.” Trương Chân Hải trả lời.

Có vẻ như nàng cũng ý thức được điều gì đó.

“Đại nhân. Ngài không cần phải đau đầu vì chúng ta. Chúng ta có thể nỗ lực tất cả cho đại nhân bất cứ lúc nào!”

“Vẫn chưa tới mức độ này đâu!” Trương Vinh Phương lắc đầu. “Chi bằng mấy người có thể thu hẹp thủ hạ, đến gần khu vực phủ nha. Bọn họ đã động tay một lần, nếu dám động thủ với phủ nha, chính là khiêu khích đối với cả Đại Đạo Giáo. Cho nên chỗ đó vẫn tương đối an toàn.” Trương Vinh Phương trả lời.

“Vậy ngài thì sao?”

“Ta ở cùng với mọi người. Không nên gấp. Thời gian càng dài, bọn họ càng hoảng, danh sách mở rộng của Mật giáo sắp đến, bọn họ mới là người nên hoảng hốt hơn chúng ta!” Trương Vinh Phương thấy rất rõ.

Bây giờ người nên gấp không phải hắn, mà là đối phương.

Chỉ cần kéo dài thời gian càng lâu, thì hắn càng mạnh.

Bùm!

Đột nhiên thành khu xa xa, phát ra một tiếng tiếng nổ lớn, ánh lửa tóe ra theo bụi mù.

Khói đặc bay lên thành đám mây, biến thành màu đen giữa không trung.

Trương Vinh Phương và Trương Chân Hải cùng quay đầu nhìn về hướng đó.

“Hướng kia, là xưởng chế tạo pháo hoa gần Thượng Quan gia! Bọn họ thật to gan!” Gương mặt xinh đẹp của Trương Chân Hải lập tức lạnh lẽo, nhận ra đầu nguồn vụ nổ.

“Gần Thượng Quan gia?” Trương Vinh Phương lập tức nghĩ tới điều gì đó.

“Bọn họ điên rồi?”

“Tất nhiên không điên.”

Đột nhiên một bóng người bỗng xuất hiện sau lưng hắn.

Bóng người mặc áo xanh, tóc vàng chiếu sáng rạng rỡ dưới ánh sáng.

Bất ngờ đó chính là giáo chủ Đông Lâm mới vừa rời đi -- Áo Tư Thản Đinh • Cao Đức!

“Thiếu niên trở thành Tông Sư, văn công đã đến Nguyên Anh, thiên phú như vậy. Ta quay về suy tư gần mười phút, quyết định vẫn phải mau chóng ra tay giải quyết ngươi thì ổn hơn.”

Áo Tư Thản Đinh nhẹ thở dài, dạo bước về phía trước tới gần hắn.

Mấy hảo thủ Nghịch giáo bên cạnh hắn ta quát một tiếng chói tai, tên nỏ trong tay liên tục bắn về phía Trương Vinh Phương.

Vút vút vút!

Tên nỏ liên tục nhẹ lướt qua bên cạnh hắn, không một mũi tên nào có thể trúng.

“Lui ra!” Trương Vinh Phương vội vàng hét lớn.

Nhưng đã không kịp nữa rồi.

Tay trái Áo Tư Thản Đinh giơ lên nhìn như tùy ý.

Bang, một cục đá nổ tung bắn vụn ra, đánh trúng bốn năm người bên cạnh Trương Vinh Phương một cách chính xác.

Mấy người kia chưa kịp rên tiếng nào, ấn đường đã bị bắn thủng một lỗ lớn, ngã xuống đất tại chỗ.

“Nhìn xem, ngươi còn đang quan tâm sự sống chết của những con người bình thường này. Thật thú vị.” Áo Tư Thản Đinh cười nói, “Chỉ có những người còn chưa quen nhìn chuyện sinh tử, mới để ý những vật ngoài thân này như thế.”

“Thời gian trôi mau như nước chảy, như mây bay, sinh mệnh người bình thường yếu ớt như thế, một chút gió hơi lớn đã có thể thổi tan bọn chúng.”

“Ngươi đi trước đi.” Trương Vinh Phương nháy mắt ra dấu với Trương Chân Hải, trong lòng nghiêm nghị.

Đối phương quả quyết như thế, là việc hắn chưa dự liệu được.

Nhưng việc đã đến nước này, vậy thì đánh thôi.

Từ ban đầu bắt mà không giết, đến bây giờ vừa ra tay đã giết người của hắn.

Xem ra giáo minh đã đưa ra quyết định cuối cùng.

“Đại nhân. Cần phải cẩn thận!” Trương Chân Hải cắn răng, biết rõ mình ở lại đây cũng chỉ có thể vướng víu, nên chậm rãi lui lại kéo dài khoảng cách, đồng thời dẫn dắt những người còn lại nhường đường.

Bình Luận (0)
Comment