“Yên tâm.” Sắc mặt Trương Vinh Phương lạnh băng, xê dịch một bước về phía trước, ngăn cản hướng Trương Chân Hải rời đi, đối mặt chính diện với Áo Tư Thản Đinh.
“Rất không tệ.” Áo Tư Thản Đinh vỗ tay cười nói, “Trong giáo minh có người cho rằng ngươi là một Tông Sư khác của Đại Đạo Giáo ngụy trang thành Đạo Tử. Ta cũng không chắc được, dù sao Tông Sư cộng thêm Nguyên Anh, mà chỉ mới ba mươi mấy tuổi, quả thực điều này quá khoa trương. Cho nên, ta muốn tự mình đến chứng thực.”
“Ngươi muốn chứng thực như thế nào đây?” Cơ thể Trương Vinh Phương có hơi cong xuống.
“Rất đơn giản.” Áo Tư Thản Đinh hơi cười một chút. “Đó chính là..”
Bộp!
Đột nhiên hắn ta hóa thành hư ảnh phóng tới Trương Vinh Phương.
“Mang ngươi quay trở về!”
Bộp!
Một thanh chủy thủ đâm thẳng vào cổ Trương Vinh Phương.
Huyết liên!
Trương Vinh Phương trực tiếp mở tuyệt sát không chút do dự.
Chiều cao của hắn bỗng tăng trưởng lên đến bốn mét, hình thể nhanh chóng giãn nở to ra, huyết liên bao trùm toàn thân.
Hai tay dùng toàn lực, cùng tấn công vào nội tuyến trong thân thể, một kích chụp vào người.
Ha!
Hai cánh tay vừa chạm vào.
“Bắt lấy!” Trong lòng Trương Vinh Phương chắc chắn, đang muốn dùng sức.
Đột nhiên một trận đau đớn truyền đến từ cạnh ngoài bên cánh tay phải của hắn.
Hắn quay đầu nhìn lại, phát hiện không biết từ khi nào Áo Tư Thản Đinh đã xuất hiện ở phía bên phải của hắn, tay kia đang một tay ra quyền, đánh trúng hắn cánh tay.
Một kích vừa rồi, Là hắn ta!
“Lại là chiêu này.” Hoàn toàn không nhìn rõ hắn ta đã ra tay như thế nào?
Phốc!
Trương Vinh Phương nắm lấy cánh tay bị giữ kéo ra ngoài, phía bên ngoài cánh tay phải có thêm một lỗ máu.
Hắn khẽ quát lên, hai tay lại chộp tới phía trước lần nữa.
Động tác trảo này cực nhanh, hoàn toàn không giữ lực như lúc thăm dò trước đó.
Bành!
Bàn tay lại chụp vào khoảng không một lần nữa.
Trương Vinh Phương vội vàng vọt tới trước, cố gắng đuổi theo tấn công.
Nhưng ánh mắt hắn liếc qua chỗ đó, đột nhiên nhìn thấy một góc bên cạnh hiện lên một bóng mờ.
“Không tốt!”
Hắn vội vàng nhấc chân, quét ngang!
Rầm!
Bàn chân quét qua khoảng trống, kéo theo luồng kình phong.
Một trận đau nhức kịch liệt xuất hiện trong lồng ngực hắn.
Trương Vinh Phương không rên tiếng nào, lui lại mấy bước, ngực có thêm một miệng máu dữ tợn.
Lúc này ánh mắt hắn mới bắt được bóng dáng của đối phương.
Ở phía trên!
Áo Tư Thản Đinh vừa biến mất lại xuất hiện ở phía trên!
Hắn ta giống như một con chim lớn, đáp xuống từ trên không trung.
“Lôi Điểu.”
Dưới mái tóc ngắn màu vàng kim của hắn ta, hai mắt màu tím lấp lóe ngân quang nhỏ bé.
Vù!
Trong nháy mắt, hai người giao thoa.
Trương Vinh Phương dùng toàn lực vung quyền trong chớp mắt kia.
Nhưng đáng tiếc.
Hắn lảo đảo bước mấy bước về phía trước.
Phốc!
Toàn thân nổ tung từng mảng máu lớn.
Giống như khi giao thủ với Đế Giang lúc trước.
Một lượng lớn tơ máu bắn ra, tản ra chung quanh.
“Ngươi thua rồi.” Áo Tư Thản Đinh mỉm cười quay người, nhìn về phía Trương Vinh Phương máu me khắp người.
“Chênh lệch giữa ngươi và ta quá lớn, ngươi sống đến bây giờ, đã là rất tốt.”
“Thật sao?” Trương Vinh Phương giơ tay lên, mở nắm đấm ra.
Bất ngờ trong lòng bàn tay hắn có nắm một túi tiền.
“Hửm?” Lúc này Áo Tư Thản Đinh mới híp hai mắt lại, ý cười chậm rãi giảm đi. Đó là túi tiền của hắn ta.
“Ngươi tội gì phải làm thế. Nỗ lực chống cự, đến cuối cùng kết quả vẫn sẽ giống nhau thôi.”
“Ngươi cho là ngươi thắng chắc rồi?” Trương Vinh Phương dựng thẳng cơ thể, hô hấp chậm lại dần.
“Chỉ cần ta kéo thời gian đến khi Thượng Quan phủ chủ đến. Ngươi, chạy không thoát được!”
Hắn dậm mạnh chân, mặt đất bắn ra bùn đất, người hắn đã xông về phía trước.
Bộ Đại Đạo Giáo Viêm Đế phù được triển khai toàn diện.
Quyền ảnh chưởng pháp giao thoa với nhau, trong chốc lát hình thành một bức tường quyền chưởng ảnh, áp sát đối phương.
Quyền cước chuyển động dẫn tới kình phong gào thét, kéo theo rất nhiều âm thanh xé rách không khí, bén nhọn chói tai.
“Chết đi!” Hai mắt Trương Vinh Phương tràn đầy bình tĩnh mà trước nay chưa từng có. Dùng toàn lực thi triển tất cả sở võ học của mình.
Sau khi đã được Đế Giang chỉ bảo, hắn chậm rãi sửa lại một chút trong Viêm Đế phù, lúc này sẽ triển khai hoàn toàn trước mặt Áo Tư Thản Đinh.
Kình khí gào thét gợn tay áo đối phương lên lắc lư trong gió.
“Vô Vân.” Hai tay Áo Tư Thản Đinh vươn tay sờ hai bên cổ của mình.
Cơ thể hắn ta bỗng bành trướng biến lớn đến bốn mét, lỗ chân lông toàn thân lại hoàn toàn co vào một cách quỷ dị, làn da bóng loáng căng mịn hơn trước.
Chỗ mi tâm trên mặt hắn ta chậm rãi có thêm một hoa văn hình ngọn lửa màu bạc. Đây là trạng thái cực hạn của Tứ Khí Tứ Thần Công.
Vù!
Trong chốc lát, hắn ta thả người phóng về phía trước, bóng dáng lóe lên.
Bộp!
Quyền ảnh do Trương Vinh Phương đánh ra lập tức tiêu tan, thân thể hắn lảo đảo bước tới phía trước mấy bước, nháy mắt lồng ngực lại có thêm một lỗ máu rộng hơn năm ngón tay.