Máu tươi chầm chậm chảy ra, bị hắn dùng tay bịt lại.
“Ta…”
Cơn đau nhức kịch liệt khiến Trương Vinh Phương gần như không thể nói ra lời.
Nhưng vẻ mặt hắn vẫn kiên định như cũ. Hô hấp dồn dập, ổn định thân hình lại, xoay người.
“Còn chưa thua!”
Hắn thả lỏng bàn tay ra, lỗ máu trên lồng ngực hắn đã khép lại rồi biến mất.
Trương Vinh Phương xông vọt về phía trước, giống như một con tê giác điên cuồng, hai tay hóa thành hai hư ảnh đỏ sậm, giống như long như tượng (voi), hung hăng mổ vào thân thể đối phương.
Viêm Đế phù - Trác Huyết Long!
“Lôi Điểu!” Áo Tư Thản Đinh giơ tay, cả người hắn bỗng lóe lên, lướt qua bên cạnh người Trương Vinh Phương.
Một tiếng bùm, một vệt máu khác bị bắn ra, vương vãi trên mặt đất.
Chiêu này đã phân rõ thắng bại một lần nữa.
“Còn chưa giơ tay chịu trói sao?” Sắc mặt Áo Tư Thản Đinh nghiêm nghị, quay người nhìn về phía đối phương.
Trương Vinh Phương lảo đảo phóng tới mấy bước, bất chợt bên eo có thêm một miệng máu sâu hoắm.
Hắn che vết thương lại, quay người mà không hề dừng lại, chộp tới Áo Tư Thản Đinh như thiểm điện lần nữa.
“Ta còn chưa thua đâu!”
Hai người lại giao thủ tấn công lần nữa.
Quyền chưởng giao thoa hóa thành màn mưa đổ xuống.
Mỗi một lần, trên người Trương Vinh Phương đều không ngừng có máu bắn ra tung tóe.
Nhưng không có ý nghĩa gì cả!
Hắn cứ như không biết mệt mỏi, máu tươi vô hạn, sức lực vẫn không giảm như cũ, điên cuồng tấn công, tấn công rồi lại tấn công!!
Sắc mặt Áo Tư Thản Đinh lạnh lùng, càng đánh càng kinh hãi.
Hai tay của hắn ta đã gãy xương mấy lần rồi, chỉ là vì tay hắn ta gặp phải lực phản chấn to lớn khi nện lên thân thể đối phương.
Ngay cả người tấn công là hắn ta, vậy mà hắn ta đã bị thương nhiều lần như vậy.
Thế mà Trương Ảnh đối diện, đến bây giờ toàn thân hắn đẫm máu, vẫn đang sinh long hoạt hổ, cứ như chẳng hề bị ảnh hưởng một chút nào!
“Tên tiểu tử này!”
Bộp!
Lại là một chiêu trọng kích.
Trương Vinh Phương bay ra ngoài, hai chân ma sát kéo ra hai vết chân thật dài dưới mặt đất, cuối cùng cơ thể mới đứng vững lại.
Lồng ngực hắn lõm sâu vào, thật sự đã bị đánh đến mức xương ngực đứt gãy.
Nhưng đảo mắt lại đã như là không hề có chuyện gì, tiếp tục hướng vọt tới phía hắn ta.
Áo Tư Thản Đinh hít sâu một hơi, hiểu rõ không dây dưa như vậy được nữa.
Lúc này, một tay hắn ta chỉ lên trời, một tay đưa xuống dưới, cứ như muốn vẽ một vòng tròn lớn.
“Bí Sát.”
“Phạm Thiên Tượng Dị!”
Trong nháy mắt, tiếng gầm rung chuyển vang xa.
Sắc mặt Trương Vinh Phương chấn động, tất cả cảm giác về xung quanh đã hoàn toàn bị che mờ, cả người rơi vào vòng vây của tường khí.
Âm thanh, không khí, còn có thứ gì đó đặc biệt, trộn lẫn vào trong đó, ngưng tụ cả hai làm một thể.
Nhưng không chờ hắn tìm được sơ hở trong đó.
Trong tường khí phía sau bỗng mọc ra một cánh tay trắng nõn.
Phốc!
Cánh tay đâm thật mạnh vào phần lưng trên người hắn.
Vốn là cánh tay này dự định đâm vào phía sau vị trí trái tim, nhưng bị Trương Vinh Phương chuyển hướng kịp thời, tránh khỏi bộ phận quan trọng.
Máu me tung tóe, cánh tay sắc lẹm như đao cứng rắn xuyên thủng lồng ngực phải của Trương Vinh Phương.
Trong chốc lát, tiếng ưng bén nhọn rít gào oanh tạc, Trương Vinh Phương quay người vung ra một trảo, chiêu số vuốt ưng kết hợp với thân thể huyết liên lúc này của hắn, vung một trảo còn khủng bố mạnh mẽ hơn trạng thái cực hạn rất nhiều.
Hắn hoàn toàn không để ý đến cánh tay đang đâm xuyên thân thể hắn, ngược lại còn dùng cơ thể để khóa đối phương lại, rồi quay người công kích.
Nhưng vẫn chậm.
Vuốt ưng rơi vào khoảng không, cái trán Trương Vinh Phương bị một chưởng nặng nề đánh trúng, đầu váng mắt hoa, buộc phải lui về sau.
Hắn lảo đảo ổn định lại cơ thể, chợt quát một tiếng, lại xông đến phía trước một lần nữa.
“Ngươi, tên tiểu tử này.”
Đã như vậy rồi mà còn có thể đánh?
Áo Tư Thản Đinh nhìn lỗ máu trên ngực đối phương, hơi mất tập trung.
Hai người lại giao thoa lần nữa.
Quyền ảnh chưởng đao đụng vào nhau.
Sức mạnh của Trương Vinh Phương chỉ có một hai phần hữu hiệu, còn lại đều bị hắn ta nhẹ nhàng đẩy đi.
Trong nháy mắt, Trương Vinh Phương lại xuất chiêu Lôi Điểu.
Bả vai hắn phun máu, lảo đảo lui ra phía sau.
“...” Hơi thở Áo Tư Thản Đinh trở nên gấp gáp, lui về sau.
“Tên nhóc này đã lảo đảo lần thứ mấy rồi?”
Có chuyện gì vậy?
Vì sao hắn không ngã?
Rõ ràng hắn không phải Bái Thần! Tại sao lại có cảm giác còn khoa trương hơn người đã Bái Thần là Áo Tư Thản Đinh hắn ta?
Trong lòng của hắn ta dần dần hơi không dám tin nữa.
“Không được, nhất định phải tốc chiến tốc thắng, mở Chung Thức giải quyết hắn rồi mang đi!”
Tâm thái của Áo Tư Thản Đinh chậm rãi thay đổi. Chỉ là hắn ta mới tiến lên một bước, đột nhiên cảm giác hai tay của mình hơi không đúng!