Bạch!
Áo Tư Thản Đinh lui ra phía sau mấy bước, kéo dài khoảng cách.
Rồi quét mắt nhìn hai tay mình.
“Cái này! Có chuyện gì vậy?”
Hai tay của hắn ta lại giống như bàn tay của ông già trăm tuổi, chẳng còn chút sáng bóng, mà làn da khô queo, không còn chút máu nào!
“Không thể khôi phục?” Thể chất Linh Lạc Bái Thần không có chút dấu hiệu khôi phục nào.
Điều này khiến lòng Áo Tư Thản Đinh trầm xuống, nhìn Trương Vinh Phương phía đối diện đang đánh tới một lần nữa.
Quả nhiên lời đồn kia là thật sao?
Bí mật cuối cùng về quân nhân khắc chế Bái Thần.
“Nếu đã như vậy, thì càng không thể giữ ngươi lại được nữa!” Cuối cùng ánh mắt hắn ta trở nên tàn nhẫn.
Rồi hắn ta thấy Trương Vinh Phương đột ngột dừng lại, xoay người chạy.
Chớp mắt đã chạy được mấy chục mét.
Thế này lại vừa hợp ý của Áo Tư Thản Đinh.
Đã ở lại nơi đây quá lâu, tuyệt đối sẽ dẫn tới sự chú ý của Thượng Quan Phi Hạc ở bên kia.
Lúc này hắn ta bám theo sát phía sau, phi nước đại đuổi theo.
Hai người chạy một trước một sau, ăn ý nhanh chóng rời khỏi cánh rừng Phượng Hoàng viên.
Họ lướt qua triền núi, dòng suối, Áo Tư Thản Đinh càng chạy càng cảm thấy hơi không đúng.
Con đường này không phải phương hướng đi tới Ngọc Hư Cung hay sao?
Khiến lòng của hắn ta nặng nề hơn là, đến bây giờ rồi mà bàn tay vừa bị khô héo của hắn ta mảy may chẳng hề có dấu hiệu hồi phục.
“Chẳng lẽ kiểu khắc chế này lại là mãi mãi sao?” Trong lòng hắn ta vừa sợ vừa giận, sát ý nhanh chóng bốc lên.
Ban đầu bọn họ chỉ là phỏng đoán ra loại phương pháp này dựa trên dấu vết để lại, nhưng khi hắn ta thật sự nhìn thấy, mới phát hiện, quả thực biện pháp khắc chế này tà ác đến cực điểm!
Đột nhiên, Trương Vinh Phương trước mặt dừng bước, xoay người.
Trong trạng thái huyết liên, lúc này vết máu trên toàn thân hắn đã bị hấp thu hầu như không còn gì, trừ trên quần vẫn còn nhiễm vết máu, thì còn lại cứ như không hề bị tổn thương.
Thần thái hồng hào, tinh khí thần sung túc.
“Ở đây?” Mặt mày Áo Tư Thản Đinh nhăn lại, nhìn chung quanh.
Nơi này là đỉnh một ngọn núi nào đó, chung quanh không có hề có gì cả, chỉ có một toà nhà đá lẻ loi trơ trọi.
Ngoài nơi đó ra, còn lại là một mảnh vắng vẻ.
Bây giờ hắn chạy đến đây, chẳng lẽ chỉ đơn thuần là để kéo dài thời gian?
Trong lòng Áo Tư Thản Đinh mơ hồ đề cao cảnh giác.
Chẳng qua chắc hẳn nơi đây vẫn cách Thượng Quan Phi Hạc một khoảng nhất định. Hẳn là lão ta không thể chạy đến trợ giúp nhanh như vậy.
Cho đến bây giờ, hắn ta đã cảm thấy Trương Vinh Phương khó đối phó.
Thể phách của đối phương cực mạnh, sức sức chịu đựng kinh người đến mức Đại Tông Sư Bái Thần như hắn ta cũng kinh sợ.
Sức khôi phục lại càng khủng bố hơn, cơ bản không khác gì Bái Thần.
Khi giao thủ với nhau, rất nhiều tuyệt sát của hắn ta đều không thể chế ngự đối phương hoàn toàn.
Mỗi lần đều thấy cơ thể hắn lung lay như sắp đổ, lảo đảo đứng không vững, nhưng chỉ cần hắn ta tới gần chuẩn bị bổ đao xuống, thì sẽ bị bạo kích phản công lại lần nữa.
Cho nên, muốn chế ngự người này một cách triệt để, nhất định phải dùng Chung Thức.
“Nói thật, ta không muốn động đến Chung Thức. Vì trạng thái như thế thực sự quá xấu xí.”
Hắn ta nhẹ gạt một lọn tóc vàng trán mình qua, khiến dung nhan xinh đẹp của mình không bị che chắn quá nhiều.
“Thậm chí ngay cả bộ tóc vàng này cũng có chút vướng bận. Không xứng với khuôn mặt tuyệt mỹ của ta. Ta đang suy xét hay là cạo cả bộ tóc này đi luôn đi.”
Giọng điệu Áo Tư Thản Đinh bình tĩnh, chậm rãi bước từng bước một tới gần Trương Vinh Phương.
“Chẳng qua bây giờ. Ngươi, đã khiến cho ta thay đổi cách nhìn.” Hắn ta dùng tay sờ sờ tại trên mí mắt mình.
Hửm, đúng là khiến hắn ta rửa mắt mà nhìn.
“Ngươi đã khiến cho ta hiểu rằng, nếu không dùng toàn lực, chỉ sợ ta không có cách đem ngươi về được.”
“Ngươi có thể khiến cho ta từ bỏ trạng thái đẹp nhất của mình. Dùng vẻ xấu xí để đối địch.”
Áo Tư Thản Đinh nhẹ nhàng thở dài: “Ngươi đáng để kiêu ngạo đó.”
Hô.
Trương Vinh Phương thở phào một hơi, ưỡn ngực, phóng đại âm lượng.
“Tiền bối, người này nói ngươi và Quân Nhi tiền bối đều là đồ thần kinh, hắn nói các ngươi đều là phàm nhân, là rác thải, kẻ xấu xí chỉ có thể ở cùng với kẻ xấu xí mà thôi.”
“?” Lông mày Áo Tư Thản Đinh nhíu chặt, không biết là hắn có ý gì.
Chẳng qua không sao, hắn ta cũng lười lãng phí thời gian.
Lúc này, hắn ta hít sâu một hơi.
Hơi thở vừa hít vào, cứ như chậm rãi tản ra theo lỗ chân lông các nơi trên toàn thân, hóa thành gió nhẹ, quét ra bốn phía.
Theo hơi hít vào của hắn ta, bề ngoài làn da hắn ta nhanh chóng nổi lên đường vân màu bạc.
Ngược lại làn da toàn thân càng trắng bệch hơn cả trước đó, trở thành màu trắng bệch cùng loại với thạch cao.