Phần lưng hắn ta bắt đầu nhô lên từng cái gai sắc nhọn.
Giống như dưới da có thứ gì đó muốn phá vỡ da thịt, nhưng vừa vọt tới một nửa đã ngừng lại.
Một mảng thịt lớn bén nhọn hở ra, đùn da thịt nhô lên, hình thành một kết cấu cong lưng cực đại, gồ lên đeo trên sau lưng.
Hai tay hắn ta bị kéo dài, biến nhỏ lại.
Phần dưới cơ thể, hai chân càng trở nên thô to hơn, bành trướng, cứ như là chân voi.
Bắt mắt nhất là khía cạnh trên cơ thể của hắn, khắp nơi đều có từng lỗ thoát khí to bằng nắm đấm trẻ con.
Liếc nhìn lại, khoảng chừng không dưới mười lỗ, phân tán ở các nơi.
“Chung Thức. Thần Thái Giận Dữ.”
Áo Tư Thản Đinh hít sâu một hơi, hơi thở không phun ra từ miệng mũi, mà là phun ra từ các lỗ thoát khí trên cơ thể.
Sau đó, hắn ta nhìn về phía Trương Vinh Phương đối diện.
Trương Vinh Phương không hoảng hốt chút nào, chỉ hít sâu một hơi, lớn tiếng hét.
“Quân Nhi tiền bối đến rồi!”
Bạch!
Một bóng người bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh hai người cứ như đang thuấn di.
“Quân Nhi ở đâu?”
Đế Giang đầu bù tóc rối, hai tay còn cầm một cái cuốc, hình như hắn thật sự đang trồng rau ăn?
Sau đó hắn nhìn về phía Áo Tư Thản Đinh đứng một bên, lập tức hiểu ra.
“Tiểu tử ngươi, dám lừa gạt ta?”
“Tiền bối, sao ta dám lừa gạt ngài? Là Quân Nhi tiền bối đã đồng ý là sẽ giúp ta!” Trương Vinh Phương quả quyết nói.
“Thật chứ?” Đế Giang nhíu mày.
“Thật mà!” Trương Vinh Phương thề son thề sắt.
“Vì sao nàng ấy lại đồng ý giúp ngươi?”
“Vì bà ấy cảm thấy trong tương lai ta có tiềm lực vô tận!” Trương Vinh Phương chẳng biết xấu hổ mà nói.
“...” Đế Giang không phản bác được. Nhưng lại không biết thực hư thế nào. Chỉ cảm thấy hình như khung cảnh này hơi hơi quen thuộc.
Hắn thở dài một tiếng, buông cuốc, nhìn về phía Áo Tư Thản Đinh một bên.
Tách.
Chỉ là khiến hắn không ngờ rằng, Áo Tư Thản Đinh không tự chủ được mà lui ra phía sau một bước. Lúc này hình thể hắn ta cao tới bốn mét, thế mà hoàn toàn không có tự luyến và quyết đoán như vừa rồi.
“Ngươi nhận ra ta?” Ánh mắt Đế Giang lập tức âm trầm.
Áo Tư Thản Đinh hít sâu một hơi.
“Không nhận ra! Chẳng qua, tiên sinh có khí thế bất phàm, dung mạo lại càng tốt nhất trong chúng sinh, vừa thấy đã biết không phải là người thường! Hôm nay Áo Tư Thản Đinh ta có tài đức gì, thế mà có thể nhìn thấy người vô cùng tuấn mỹ như tiên sinh, thật là may mắn!”
Hắn ta chắp tay.
“Hôm nay chỉ là một hiểu lầm, ta cũng coi như là không đánh nhau thì không quen biết Đạo Tử Trương Ảnh, thôi thì ta cáo từ trước.”
Hắn ta không quay người, nhìn thẳng vào hai người mà nhón chân đi nhẹ, lui về nhanh chóng muốn chạy.
“Chờ đã!” Đế Giang chợt lên tiếng. “Tại sao ta cảm thấy ngươi khá quen?”
Nhìn quen quen!
“Tiên sinh cứ nói đùa, đây là lần đầu tiên ta và ngươi gặp mặt, làm sao nhìn quen mắt được?” Thân thể Áo Tư Thản Đinh cứng đờ, vội vàng cười nói.
Trong lòng hắn ta hoảng sợ, dù sao cũng không thể tưởng tượng được.
Đường đường là sát thủ số một Đại Linh, thứ ba trong Xích Bảng, sát thủ đệ nhất thiên hạ Đế Giang thế mà lại ẩn cư ở cái chỗ chết tiệt này.
Hơn nữa, hình như còn có một chân với Trương Ảnh ấy! Mối liên hệ quái quỷ gì thế này?
Đám tên điên Cực Cảnh này không phải đối lập với Đại Đạo Giáo à? Tại sao bọn họ lại ở cùng một chỗ với nhau?
Bởi vì... bởi vì hiện tại Áo Tư Thản Đinh hắn ta còn chưa chuẩn bị đủ, nếu không...
Nếu không… sẽ không bao giờ chạy đến nơi này!
Giáo chủ tiền nhiệm của Đông Lâm giáo đã chết dưới tay của tên điên này!
Lúc đó hắn ta ở gần đó, tận mắt chứng kiến sư phụ bị người này giết năm lần liên tiếp trong trạng thái Chung Thức, chết ngay tại chỗ.
“Tuy trí nhớ của ta không tốt, đã quên rất nhiều chuyện, nhưng cảm giác rất chính xác.” Đế Giang trầm giọng nói. Đôi mắt liên tục đảo quanh đối phương.
“Ngươi ở lại, chờ ta nhớ lại rồi đi cũng không muộn.”
“Tiên sinh cần gì phải cưỡng cầu. Ta còn có một việc quan trọng cần phải làm, trước đó chỉ là hiểu lầm mà thôi.” Sắc mặt Áo Tư Thản Đinh cứng đờ, cảm thấy Chung Thức của mình có hơi bất ổn.
“Nếu là hiểu lầm, vậy thì càng nên ở lại. Ta sẽ giúp các ngươi hóa giải hiểu lầm. Cái gọi là tha được người chỗ nào thì nên tha, trên đời này có hận thù gì không thể hóa giải?” Đế Giang nghiêm túc nói.
Bây giờ hắn có vẻ rất bình thường.
“…” Bước chân Áo Tư Thản Đinh chậm rãi lùi lại. Nếu không phải cả nhà lão sư đều bị người trước mắt giết chết, hắn ta nhất định sẽ tin lời này.
“Tiên sinh.”
“Ngươi lùi thêm một bước nữa, ta sẽ giết ngươi!” Sắc mặt Đế Giang bỗng nhiên thay đổi.
“…” Áo Tư Thản Đinh không dám nhúc nhích.
Nhìn khuôn mặt tươi cười của Trương Vinh Phương cách đó không xa, hắn ta cảm thấy không hiểu sao tức giận, nhưng lại thật sự không dám nhúc nhích một tí nào.