Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch Full)

Chương 1190 - Chương 1190 - Con Đường (Thượng) (1)

Chương 1190 - Con đường (thượng) (1)
Chương 1190 - Con đường (thượng) (1)

Bởi vì hắn ta biết.

Mặc dù cả hai đều là Đại Tông Sư.

Nhưng người trước mặt này thì khác.

Cực Cảnh Đại Tông Sư, còn nắm giữ Ma binh đỉnh cấp.

Nếu thật sự muốn ra tay thật, có lẽ chưa đến mười chiêu đã giết được hắn ta.

“Không sao, ta không sợ hắn, ta chỉ không muốn tùy tiện Hàng Thần thôi!” Áo Tư Thản Đinh tự an ủi mình trong lòng.

Dù sao một lần Hàng Thần sẽ mất đi càng nhiều nhân tính.

“Ngươi Bái Thần rồi à?” Đế Giang lúc này bỗng nhiên chú ý tới tay của Áo Tư Thản Đinh.

“Đúng.”

“Tay ngươi bị gì vậy?”

“Tiên sinh cũng không biết à?” Áo Tư Thản Đinh sửng sốt, liếc nhìn Trương Vinh Phương bên cạnh.

“Đây là do Trương Ảnh làm ra! Không biết hắn dùng thủ đoạn gì, làm cho lòng bàn tay của ta không cách nào khôi phục được.”

Vốn tưởng rằng Đế Giang hẳn phải biết, nhưng bây giờ xem ra hắn cũng không biết.

Điều này cho thấy mối quan hệ giữa hai người này không thân thiết như mình tưởng tượng!

Đang nghĩ ngợi thì Đế Giang đã tiến đến gần, vươn tay nắm lấy tay hắn ta, nắn tới bóp lui.

“Thật sự không thể nào khôi phục. Cảm giác này…” Ánh mắt của hắn dần dần sáng lên.

Sau đó bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Trương Vinh Phương.

“Ngươi làm thế nào thế?”

“Vãn bối cũng không biết. Nhưng trước đây ta phát hiện, máu của ta hình như có độc.” Trương Vinh Phương đương nhiên không dám nói thật.

Nếu nói rằng hắn hút máu đối phương hấp thu, thì kết quả có thể là hắn sẽ bị gán cho cái mác tà ma ngoại đạo ngay lập tức mất.

Đến lúc đó, chỉ sợ Đế Giang cũng sẽ quay đầu rời đi.

“Độc?” Đế Giang suy tư. Hắn chậm rãi đi đến trước mặt Trương Vinh Phương, đi vòng quanh hắn, quan sát cẩn thận.

Vù!

Áo Tư Thản Đinh ở cách đó không xa liền chớp lấy cơ hội, quay người bỏ chạy.

Hắn ta không muốn ở lại đây dù chỉ một giây.

Ở nơi quỷ quái này, nếu có thể gặp được Đế Giang, chắc chắn sẽ gặp phải những kẻ điên còn lại của Nghịch Thời hội!

Hắn biết Đế Giang đã từng là cường giả hàng đầu của Nghịch Thời hội từ nhiều năm trước.

Khi ngươi nhìn thấy một con gián trong góc nhà, điều đó có nghĩa là trong nhà đã có một tổ gián!

Người Nghịch Thời hội, Nghĩa Minh cũng như thế!

Cho nên.

Vẻ mặt Áo Tư Thản Đinh nghiêm túc, ngay cả tạo Chung Thức cũng chưa giải trừ.

Đối với Đại Tông Sư, Chung Thức có thể mở suốt ngày đêm mà không tiêu thụ quá nhiều.

Nhưng vì hầu hết Chung Thức đều có hình dáng kỳ lạ, cho nên Đại Tông Sư thường không mở mọi lúc.

Nhưng lúc này, hắn ta căn bản không dám giải trừ Chung Thức.

Đế Giang là vua của sát thủ! Sát thủ số một Đại Linh!

Nếu bị hắn để mắt tới.

Bỗng nhiên, sắc mặt Áo Tư Thản Đinh thay đổi rõ rệt, di chuyển sang bên trái.

Xoẹt một cái tránh được một thanh đoản đao màu trắng đâm sau lưng.

“Tiên sinh chờ một chút! Ta chỉ…”

Trong nháy mắt, những ánh kiếm như những dải ruy băng trắng bay ra từ phía sau hắn ta.

Chúng thon dài, uốn lượn, mềm mại, hiện lên sáng ngời, sau đó bao quanh hắn ta từ mọi hướng, biến thành một quả cầu ánh sáng.

Bóng dáng Đế Giang mơ hồ xuất hiện trước mặt, cầm đoản đao xuyên qua quả cầu ánh sáng, hơi hơi ngẩng đầu lên.

“Lâm Giải, Bào Ảnh Huyễn Diệt.”

“!!?” Cảnh báo trong lòng Áo Tư Thản Đinh điên cuồng nổ tung.

Sắc mặt hắn ta thay đổi rõ rệt, các lỗ khí trên khắp cơ thể ầm ầm phun khí lưu ra.

Một thân tuyệt học Tứ Khí Tứ Thần Công bạo phát toàn bộ sức mạnh.

“Bí Sát! Tứ Thần Không Sát!”

Từng luồng khí lưu phụt ra sau lưng hắn ta, hội tụ thành một lực đẩy cực kỳ khổng lồ.

Song chưởng của Áo Tư Thản Đinh hướng về phía trước, lúc nâng lên lúc hạ xuống tạo thành một hình dạng giống như miệng rồng lớn, hóa thành một long ảnh màu trắng, ầm ầm cắn về phía Đế Giang trước mặt.

Ngay lập tức, long ảnh và ánh đao va chạm.

Xẹt!!!

Áo Tư Thản Đinh chợt lóe lên bên cạnh Đế Giang. Sắc mặt cứng đờ.

“Đao nhanh quá.”

“Chỉ do ngươi quá yếu mà thôi.” Đế Giang thu hồi đao, quay đầu nhìn đối phương: “Nhưng mà nói mới nhớ, hình như đã rất rất lâu rồi, ta chưa gặp được người có thể khiến ta mở Lâm Giải.”

“Vinh dự của ta.” Áo Tư Thản Đinh phịch một tiếng quỳ rạp xuống đất.

Một đường máu rõ ràng từ từ xuất hiện trên cổ hắn ta.

Ngay sau đó, đường máu đó nhanh chóng lan rộng, dài hơn, nhiều hơn, sau đó trải rộng khắp cơ thể.

Phụt!

Máu me bắn tung toé, trong nháy mắt máu tươi toàn thân Áo Tư Thản Đinh nổ tung, cả người giống như những mảnh xếp gỗ vỡ vụn, rơi rải rác khắp nơi trên mặt đất.

Cơ thể hắn ta bị cắt thành những khối máu thịt to bằng nắm tay, đi kèm với máu vương vãi trên mặt đất, nhuộm đỏ mặt đất.

“!!?” Cách đó không xa Trương Vinh Phương vừa mới chạy đến kịp, vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng này.

Trong nháy mắt, hắn nghĩ tới tình huống mình giao đấu với Đế Giang lúc trước, trong lòng nhất thời hoảng sợ.

Bình Luận (0)
Comment