Trên đầu mỗi ngón đều tự có một ghế ngồi cao to.
Trên trụ đá cao nhất cũng tức là sâu nhất lúc này đang có một thân hình cao to toàn thân mặc trọng giáp màu đen bạc ngồi đó.
Người này đội mũ giáp cơ giác như Tam Giác Long, che khuất cả khuôn mặt.
Tóc dài màu bạc xán lạn ngời ngời như dòng chảy xõa tung từ dưới mũ giáp của hắn ta.
Hắn ta ngồi ngay ngắn trên bảo tọa, một tay tay kê dưới hàm, tay còn lại đặt trên tay vịn, nhẹ nhàng gõ, đang nghe một người bên phải phía dưới nói chuyện.
Trên bốn trụ đá còn lại, phân biệt còn có ba người ngồi.
Ba người này đều có chiều cao ít nhất chừng hai mét rưỡi. Hai mắt ai nấy đều lộ ra vẻ chói mắt lộng lẫy sáng sủa như sao trời.
“... Nếu vẫn dựa theo sắp xếp trước kia, nếu chúng ta không thể ngăn cản mật sách ghi vào, đối với kế hoạch sau này cũng là trở ngại thật lớn. Vậy nên ta cho rằng, hy vọng lớn nhất của chúng ta hiện tại chính là toàn lực ủng hộ Mộc Lê Vương, nếu trợ giúp hắn đoạt được đế vị…”
“Đế vị? Chỉ có Mộc Lê Vương thì hi vọng không lớn, nhưng nếu có thể thuyết phục hắn trợ lực một vị khác, hai bên kết minh hợp lực, ngày sau chưa chắc không có cơ hội. Hiện giờ Đại Đạo Giáo thế lớn, chỉ dựa vào chúng ta thôi thì không cách nào chống đỡ được.”
“Mấy người còn lại có Thiên Tỏa Giáo, Chân Nhất Giáo, Tây tông ủng hộ, thế lực đều không kém, chướng mắt chúng ta. Bây giờ chúng ta cô mộc khó chống, có lẽ hẳn là nên tìm kiếm ngoại lực.
Mà cho dù có thể thành, ta cũng không tán thành kết minh với mấy vị còn lại. Nếu muốn kết minh, vì sao không hướng ra phía ngoài tìm kiếm bên Bạch Thập giáo không có xung đột lợi ích chứ?”
“Được rồi, tin tức mới được gấp rút đưa tới, mọi người có thể nhìn xem.” Nam tử áo giáp tóc bạc ngồi tại nơi cao nhất nhẹ nhàng nói.
Giọng hắn ta không lớn, nhưng lộ ra cảm giác tinh thuần trong suốt như nước.
Ba người còn lại lập tức chậm rãi im tiếng, rất nhanh có thị nữ đưa lên thư tín cho bọn họ từ phương hướng khác nhau.
Bốn người nhẹ nhàng mở ra.
Trong lúc nhất thời toàn bộ trong cung điện rơi vào hoàn toàn yên tĩnh.
Chỉ có tiếng xoẹt xoẹt khi tờ giấy bị lật.
Mỗi người đều tỉ mỉ cầm bức thư được sao chép và biên dịch ngược lại, ánh mắt khác nhau.
“Xem ra, Nhạc Đức Văn đã đợi không kịp.” Nam tử áo giáp tóc bạc nói khẽ.
“Đến cả Tây Nhã đại nhân cũng không cách nào kéo dài sao?” Một nữ tử trung niên thở dài nói.
“Mặc dù địa vị của Tây Nhã đại nhân cực cao, nhưng dù sao không phải là Thần Tướng, bản thân có thể kéo dài lâu như vậy, đã rất hiếm thấy.” Một lão giả khác trầm giọng trả lời.
“Được rồi, chư vị, từ bỏ ảo tưởng, chuẩn bị quyết chiến cuối cùng đi. Nếu đã tìm được đường lui từ lâu, vậy thì không có gì để nói nữa rồi. Giáo minh chúng ta không phải là bởi vậy mới ngồi ở đây sao?” Nam tử áo giáp tóc bạc lên tiếng nói.
“Khoa Tây Ốc miện hạ nói chí phải. Nếu đã thành định cục, trực tiếp đối mặt là được.”
Ba người đều gật đầu, tới mức này rồi, chỉ còn mỗi chiến mà thôi.
Đại Đạo Giáo muốn nhất thống giáo phái thiên hạ, tất nhiên phải bước qua thi thể của bọn họ trước.
Nếu không Bái Thần thì còn được, còn có thể rời khỏi chiến cuộc.
Nhưng nếu đã bái thần, có sống cùng sống có chết cùng chết, vậy thì chỉ có tử chiến.
“Có Khoa Tây Ốc miện hạ dẫn đầu, coi như là Nhạc Đức Văn hắn đích thân tiến đến, chúng ta cũng không có gì phải sợ. Nơi này là Trần Sa Cung, không phải Thiên Thành Cung của hắn!” Một người lạnh lùng nói.
“Đúng rồi Áo Tư Thản Đinh đâu? Sao còn chưa tới cuộc họp theo thông lệ lần này?” Khoa Tây Ốc chợt hỏi thăm.
“Theo đệ tử của hắn nói, còn đang xử lý tạp vụ bên phía Trạch tỉnh, hình như là bị sự việc lâm thời nào đó vướng chân.” Một người trả lời.
“Thế à? Vậy…”
“Vậy thì thật là đáng tiếc.”
Bỗng một bóng người chợt lóe lên tiến vào từ bên ngoài cửa cung giống tia sáng vặn vẹo, rơi xuống vị trí ở giữa năm cột đá.
“Ta chính là tính toán thời gian để đến thăm đấy, thế mà còn không có đủ người à?”
Người đến ngẩng mặt tròn lên, một thân áo bào tím, tay áo bồng bềnh, rõ ràng là chưởng giáo Đại Đạo Giáo có vẻ mặt hòa khí cười rộ lên -- Nhạc Đức Văn.
Ở phía sau lão, một bóng dáng một trắng chậm rãi đi vào từ ngoài cửa cung, chính là Kim Ngọc Ngôn áo trắng dây lưng vàng.
“Tốc chiến tốc thắng. Đừng lãng phí thời gian.” Kim Ngọc Ngôn quét mắt nhìn Nhạc Đức Văn lạnh lùng nói.
“Không phải là ta gặp được bạn cũ, chào hỏi một câu sao?” Nhạc Đức Văn cười tủm tỉm nhìn Khoa Tây Ốc.
“Nhiều năm không gặp, ngươi vẫn gầy thế nhỉ? Năm đó ta nói với ngươi phải ăn nhiều một chút, nhưng ngươi cứ không nghe”
“Các ngươi còn dám tới?!” Ba người trên trụ đá đứng bật dậy, vừa kinh vừa sợ nhìn chằm chằm hai người.