Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch Full)

Chương 1196 - Chương 1196 - Tâm Ý (2)

Chương 1196 - Tâm ý (2)
Chương 1196 - Tâm ý (2)

Còn Khoa Tây Ốc thì lại khác, không có ngạc nhiên giống như ba vị Đại Tông Sư.

Ngược lại là chậm rãi đứng dậy, ánh mắt bình tĩnh.

“Ta đã từng nghĩ từ rất sớm, thời gian gấp rút như vậy, nếu như muốn giằng co đơn giản, các ngươi cần phải tốn rất nhiều thời gina.

Thế nên các ngươi khả năng có một kế hoạch, chính là đánh bất ngờ cao tầng. Cũng chính là cao thủ trực tiếp quyết đấu, mà không phải là quân đội tiêu diệt.”

“Cho nên?” Nhạc Đức Văn cười nói.

“Cho nên.” Khoa Tây Ốc nhẹ nhàng vỗ tay ba tiếng.

“Cho nên, ta cũng sớm tới nơi này chờ đã lâu.” Trong bóng tối ở phía sau hắn ta, bỗng nhiên có thêm một bóng người cao lớn.

Khuôn mặt người nọ vuông vức, để râu quai nón, hai mắt như chuông đồng, làn da ngăm đen, đầu tóc màu đen rối bời tản ra giống như sư tử.

Phối hợp binh khí ba thanh đao kiếm lão ta vác trên lưng và cả bộ áo đen đơn sơ, trông lão ta giống như một thợ thủ công binh khí.

Chỉ là trong nháy mắt khi nhìn thấy người nọ, cho dù là Nhạc Đức Văn hay là Kim Ngọc Ngôn, ánh mắt đều hơi biến hóa.

“Các ngươi cũng chõ vào đây?” Kim Ngọc Ngôn không nhịn được lên tiếng hỏi.

“Đã lâu không gặp, Ngọc Ngôn.” Ánh mắt nam tử tóc đen nhìn Kim Ngọc Ngôn có loại tâm trạng khó hiểu nhàn nhạt.

“Đúng là lâu rồi không gặp. Ta tưởng ngươi đã chết sớm cơ.” Ánh mắt Kim Ngọc Ngôn lạnh lùng nghiêm nghị: “Không ngờ ngươi còn sống, hơn nữa, sống rất tốt!”

“Thứ hai Xích Bảng, Thiên Công -- Kim Hồng!” Nhạc Đức Văn vỗ tay cười rộ: “Thật lợi hại, năm đó ngươi dẫn dắt sư thúc bước lên Cực Cảnh, hôm nay thế mà còn dám xuất hiện ở trước mặt nàng?”

“Vì sao không dám? Tư chất của Ngọc Ngôn xưa nay chưa từng có, theo lý nên đi lên con đường người mạnh nhất. Mà năm đó lúc ta tung hoành thiên hạ, Tiểu Nhạc Tử ngươi vẫn còn chỉ biết niệm kinh đả tọa ở Thiên Bảo cung. Không ngờ mấy chục năm trôi qua, con chó nhỏ trước kia bây giờ đã biến thành cái gọi là cao thủ đệ nhất thiên hạ.” Thiên Công Kim Hồng cười nhạt.

“Hôm nay vừa lúc đến đây lĩnh giáo một hai, nhìn xem đệ nhất thiên hạ hiện giờ có xứng với cái danh đó không.”

Lão ta từ từ rút thanh trường kiếm đỏ đậm đầu tiên phía ngoài cùng sau lưng.

“Vậy nên ta mới phiền nhất đám lão bất tử các ngươi. Nếu hơn nửa thân thể đều đã xuống đất, vì sao không thành thành thật thật ở trong quan tài chờ chết đi, cứ đi ra tìm tai vạ!” Tay phải Nhạc Đức Văn buông xuống, từng vòng khí lưu vô hình vờn quanh bàn tay, chuyển động nhanh chóng.

*

*

*

Đỉnh núi Lăng Hoa.

Trương Vinh Phương và Áo Tư Thản Đinh đứng thẳng đối diện nhau.

Trong nháy mắt, hai người đồng thời giậm chân lao về phía trước, thân hình hóa thành ảo ảnh lướt qua nhau.

Phụt.

Bên ngoài cánh tay phải của Trương Vinh Phương hiện lên một lỗ máu.

“Vì sao vừa ta cảm giác ngài xuất thủ cũng không nhanh, lại có thể tinh chuẩn phá vỡ chiêu thức của ta?” Hắn đứng thẳng nghi ngờ hỏi.

“Có phải là ngươi có cảm giác chiêu thức của mình không có sơ hở không?” Áo Tư Thản Đinh vội vàng vẩy vết máu nơi đầu ngón tay, để tránh khỏi trúng độc.

“Đúng vậy, vãn bối dựa theo chỉ điểm của ngài, chải vuốt kĩ càng từng chiêu thức của bản thân một lần, hôm nay theo lý thuyết, hẳn là không có sơ hở mới đúng.” Trương Vinh Phương trả lời.

“Đó là bởi vì tâm ngươi chậm.” Áo Tư Thản Đinh trả lời.

“Tâm chậm?”

“Ngươi nghĩ ta sẽ ra chiêu này, nhưng thật ra ta xem thấu suy nghĩ của ngươi, sửa đổi thành cũng ra chiêu ấy, nhưng thời khắc mấu chốt cuối cùng lại tăng thêm một tầng biến hóa.

Chờ ngươi phát hiện thì đã không còn kịp rồi. Vậy nên, khi ngươi đối diện với cái không biết, xuất hiện ứng đối và lựa chọn mới thì chậm đi, chần chờ.” Áo Tư Thản Đinh thở dài nói.

Kinh nghiệm võ đạo của người này thực sự quá kém, cảm giác giống như mấy mãng phu, một thân thực lực toàn bộ nhờ vào thô bạo.

Có điều suy xét đến Trương Ảnh không phải là đạo nhân văn công thực chiến bình thường, cũng có thể hiểu được.

“Vậy thì xin hỏi tiền bối, làm sao mới có thể đề cao phương diện dự phán đối với chiêu số?” Trương Vinh Phương hỏi lại.

“Đây cũng là phần trung tâm của tiên cơ ngăn địch. Đầu tiên ngươi phải ứng đối như chớp, chỉ có tinh thần tuyệt đối tập trung cao độ, chuyên chú cao độ thì mới có thể làm được điểm ấy.

Sau đó phải đều có đọc lướt qua đối với nhiều võ đạo, có phân loại của bản thân, như vậy là có thể sơ bộ hình thành tiên cơ ngăn địch thuộc về của ngươi.” Áo Tư Thản Đinh hồi đáp.

Trương Vinh Phương như có điều suy nghĩ.

Đặc huấn trên đỉnh núi Lăng Hoa đã qua ba ngày.

Trong ba ngày này, ngày nào hắn cũng không ngừng giao thủ luận bàn với Áo Tư Thản Đinh, đồng thời dần dần có cái nhìn rõ ràng hơn đối với uy lực thực chiến của Đại Tông Sư.

Trên thực tế, khí lực, tốc độ, lực lượng của Đại Tông Sư không mạnh hơn hắn bao nhiêu.

Bình Luận (0)
Comment