Cùng là Linh Tướng, mặc dù nàng hơi yếu, nhưng không có nghĩa là nàng sợ đối phương.
“Cung chủ, mấu chốt bây giờ không phải là như vậy, mà là bức chân dung đó.”
Tống Nhất Trập lên tiếng.
“Sau khi thông tin từ phía Tuyết Hồng các truyền đến, chúng ta đã xác minh một chút, xác nhận rằng có rất nhiều tình huống ăn khớp.
Trên đời này không có nhiều trùng hợp như vậy. Người đó đã nắm giữ thủ đoạn như vậy, bí mật như vậy, còn che giấu thực lực của mình, làm ra những chuyện thế này cũng không khó hiểu. Dù sao…”
Hắn ta dừng lại.
“Dù sao… Chuyện của Đông tông năm đó chúng ta cũng từng góp phần. Mà hắn ta chính là Đông tông trước đây…”
“Đủ rồi!”
Nhạc Đức Văn bỗng nhiên lên tiếng.
Ông ít khi tức giận, từ trước đến nay luôn không mất lòng nhau, cười híp mắt với mọi người.
Ngay cả khi giết người cũng như thế.
Nhưng giờ khắc này, trên mặt ông không có nụ cười.
Bên trong Thiên Thành Cung hoàn toàn yên tĩnh.
Ngay cả sắc mặt Kim Ngọc Ngôn cũng khẽ thay đổi, không nói gì nữa.
Rất hiếm khi Nhạc Đức Văn không cười.
Một người luôn luôn thích cười, đã khiến mọi người đã quen với điều đó.
Mà khi ông không cười, trong nháy mắt sẽ có một loại tương phản lạnh lẽo nào đó.
Làm cho người ta sợ hết hồn hết vía.
Sự tương phản kỳ lạ này mang lại cảm giác áp lực cực lớn.
Nhưng tất cả những người có mặt đều ở cảnh giới Đại Tông Sư Bái Thần, là một nhóm người đứng đầu ở Đại Linh hiện nay.
Trong tất cả những người ở đây, ai mà chẳng chém giết ra từ trong gió tanh mưa máu? Tâm chí như sắt thép.
Không ai sẽ sợ hãi, ngược lại tất cả Đại Tông Sư Bái Thần, tổng cộng mười ánh mắt, như đao như kiếm, dồn dập rơi vào trên người Nhạc Đức Văn.
Mọi người đang chờ đợi câu trả lời của ông.
Vẻ mặt Kim Ngọc Ngôn bình tĩnh.
“Rốt cuộc việc này là thật hay là giả, còn phải đợi kết quả điều tra.”
“Không nói đến việc trước tiên hắn chỉ là Siêu Phẩm, cho dù hắn có thực lực như thế, thì hắn cũng không có lý do gì để làm như vậy với người bên cạnh hắn, còn có người của ta.” Nhạc Đức Văn lên tiếng.
“….” Kim Ngọc Ngôn không nói gì, tay trắng nõn nhẹ giơ lên, ném một quyển chân dung ra, rơi xuống trước mặt Nhạc Đức Văn.
Chân dung tản ra, tự động nhấp nhô mở ra, lộ ra hình ảnh nửa người mà Nhạc Đức Văn vô cùng quen thuộc.
Đó là Trương Vinh Phương!
“Căn cứ vào điều tra toàn lực của Tuyết Hồng các, Nhiễm Hân Duyệt mà ngươi phái đi là thành viên của Nghĩa Minh Nghịch Thời hội. Đồng thời, tất cả Tông Sư trước đó từng đối nghịch với Trương Ảnh, toàn bộ đều đã mất tích một cách bí ẩn. Ở Thứ Đồng, có không ít người đến điều tra, tuyên bố mình tận mắt nhìn thấy Trương Ảnh giằng co chém giết với các Tông Sư. Nhạc Đức Văn, ngươi bị khao khát làm mờ con mắt. Tông Sư lúc hai mươi mấy tuổi, lại còn là Nguyên Anh hậu kỳ, còn có thể có chút thành tích trên phương diện luyện đan, còn có thể quản lý một cảng biển lớn rất tốt.”
Giọng điệu Kim Ngọc Ngôn bình tĩnh, nhưng lại gằn từng chữ thật sâu như dao khắc ghì vào trong lòng Nhạc Đức Văn.
“Đông tông, Nghịch Thời hội, biết là ngươi muốn có một đệ tử mình hài lòng, cho nên thuận theo ý thích của ngươi, tạo ra được một “Thiên tài tuyệt thế” như thế này. Mà bây giờ, có thể tên thiên tài này đang phối hợp với người khác, âm thầm đồ sát Tông Sư của chúng ta.” Tống Nhất Trập lên tiếng theo.
“Hai mươi mấy tuổi, trừ phi có xuất thân là đại tông đại phái, đại quý tộc hoàng thất, nếu không ngay cả một gia đình bình thường, có lẽ chữ còn chẳng đọc được hết. Mà hắn có thể luyện đan, có thể tập võ đạt tới Tông Sư, có thể luyện văn công đạt tới Nguyên Anh viên mãn. Kết quả, hắn kể cho ngươi nghe rằng hắn xuất thân từ một gia tộc Man nho? Cho dù gia học Man nho uyên thâm, nhưng cha mẹ của hắn mất sớm, khi đó lại còn từng lang thang một năm, ai dạy dỗ cho hắn? Một con người có thể có thiên phú kinh khủng ở cả hai phương diện văn võ như thế? Thân thế như này. Ngươi có thể tin được không?”
“Cho nên bây giờ, điều trước tiên chúng ta muốn làm, chính là ngay khi nhận được tin tức, thì lập tức khống chế Trương Ảnh! Nhất định có thể đào ra nhiều đầu mối về Nghịch Thời hội và các thế lực phía sau màn còn lại nhiều hơn từ chỗ hắn!” Tiền Công cũng đồng ý theo.
Nhạc Đức Văn không phản bác được.
Thực ra, văn công của Trương Vinh Phương không phải là Nguyên Anh, mà là Luyện Thần… Nhưng ông không nói nữa.
Vì nếu nhìn từ góc độ này, quả thực bất kể có phải là Luyện Thần hay không, cũng không quan trọng. Điều quan trọng là, ngụy trang cốt linh như thế nào?
Ông nhặt chân dung lên, nhẹ nhàng mở ra, nhìn hình ảnh nửa người của Trương Vinh Phương với sắc mặt bình tĩnh trong đó.
Vô số suy nghĩ nhanh chóng lướt qua trong đầu ông, nhưng cho dù sự thực có hoang đường đến thế nào đi nữa, ông vẫn không thể tìm thấy chút xíu sơ hở nào về Trương Vinh Phương như trước.