Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch Full)

Chương 1206 - Chương 1206 - Ám Lưu (6)

Chương 1206 - Ám lưu (6)
Chương 1206 - Ám lưu (6)

Một chút cũng không có!

“Mặc kệ làm sao, ta không tin hắn có vấn đề! Tạm thời đè việc này xuống! Sau này chờ khi đã điều tra kỹ càng, rồi mới bàn lại!”

Cạch, ông gấp chân dung lại, giọng điệu cứng rắn như chém đinh chặt sắt.

“Mấy người yên tâm, nếu như sau khi điều tra ra thực sự là hắn, ta sẽ thay mặt hắn, đưa ra cho các ngươi một câu trả lời! Nhưng bây giờ, hắn không có vấn đề!”

*

*

*

Đỉnh núi Lăng Hoa.

Trương Vinh Phương chậm rãi đứng dậy, ngẩng đầu nhìn Áo Tư Thản Đinh đang đứng vững đối diện.

Trận giao thủ vừa rồi, hắn lại thua, nhưng so với lần trước, hắn đã có thể chèo chống dưới Chung Thức của đối phương hơn nửa canh giờ.

Cái này đã vượt xa khỏi phạm trù mấy trăm chiêu.

Với tốc độ ra tay như của bọn họ, một phút đã có thể đối kháng hai ba trăm chiêu.

“Tiền bối, còn có thể tiếp tục nữa không?” Trương Vinh Phương có chút bận tâm nhìn Áo Tư Thản Đinh phía đối diện.

Áo Tư Thản Đinh khác hắn, trải qua lần giao thủ năm ngày năm đêm điên cuồng này, hắn ta đã tiếp cận đến tình trạng đèn cạn dầu.

Lúc này hắn ta vẫn mở Chung Thức như cũ, chỉ là rõ ràng hình thể đã nhỏ hơn trước đó rất nhiều.

Làn da toàn thân hắn ta đỏ bừng, tràn đầy nếp uốn, trong miệng thở phì phò từng hơi từng hơi, lỗ thoát khí trên người đang không ngừng hô hấp hít không khí vào.

“Ta.. ta….” Áo Tư Thản Đinh muốn nói chuyện, nhưng tiêu hao cực lớn khiến tâm thần hắn ta mỏi mệt cực độ. Vừa mới mở miệng, mà trong đầu hắn ta trống rỗng, không biết nên nói câu gì tiếp theo.

“Ngài đừng nên cậy mạnh khoe sức nữa, đi nghỉ ngơi đi.” Trương Vinh Phương thở dài, nhìn về phía Đế Giang đang thêu hoa cách đó không xa.

Sắc mặt Đế Giang dịu dàng, ngồi trên tảng đá làm ghế, giống như một tiểu thư khuê các. Xem ra trạng thái bây giờ của hắn là Quân Nhi.

“Đế Giang tiền bối. Không biết có phải ta bây giờ đã đạt đến yêu cầu của ngài rồi không?” Trương Vinh Phương lên tiếng hỏi.

Lúc này hắn có hơi bận tâm về tình huống dưới núi, bởi vì hắn đã chờ đợi ở trong này hơn nửa tháng rồi, con đường thông tin duy nhất mà hắn có thể dựa vào chính là Nhiễm Hân Duyệt.

Nhưng rốt cuộc Nhiễm Hân Duyệt không phải thân tín của hắn, là Tông Sư Bái Thần, chung quy không ai nói rõ được trong lòng nàng có ý nghĩ gì cả.

“Thực ra, từ buổi sáng sớm hôm trước, ngươi đã đạt tới yêu cầu của ta. Cho nên ngươi có thể rời khỏi bất cứ lúc nào, chỉ là trước khi đi, ta vẫn muốn hỏi một câu. Phải chăng tiên đạo của ngươi, có thể truyền thụ cho những người khác hay không?”

Đế Giang ngừng động tác trong tay lại, ngẩng đầu nghiêm túc hỏi.

“Vãn bối chưa thử qua bao giờ, chẳng qua có thể lần này trở về, vãn bối sẽ thử nghiệm một chút.” Trương Vinh Phương chần chừ một lúc, nghĩ đến Đinh Du Đãng Sơn Hổ đã bị hắn thay máu.

Nếu như nói về người có thể nắm giữ tiên đạo nhất, cũng chỉ có Đinh Du.

“Nếu như ngươi thử thành công, vẫn phải nhờ nói cho ta một tiếng.” Đế Giang trầm giọng nói.

“Nhất định!” Trương Vinh Phương gật đầu.

Nhớ lại lúc ban đầu vừa mới lên núi, khi hắn đối mặt với Áo Tư Thản Đinh, chỉ có thể dựa vào phương thức không ngừng làm hại mình, mới có thể gây ra một vết thương nhỏ cho đối phương.

Nếu đối phương mở ra Chung Thức, hắn sẽ bị miểu sát trong nháy mắt.

Nhưng bây giờ thì khác…

Cho dù hắn phải đối mặt với Chung Thức của Áo Tư Thản Đinh, hắn vẫn có thể đánh có qua có lại.

“Tiếp theo đây, một điểm cuối cùng mà ngươi còn thiếu, chính là ngưng tụ ý chí mạnh nhất!” Đế Giang bình tĩnh nói: “Cái này cần ngươi phải tự đi sửa sang lại, sắp đặt, bước lên con đường mình muốn, dốc toàn lực hướng về phía trước.”

“Ngược lại ta có đề nghị về phương diện này.” Áo Tư Thản Đinh ở một bên lên tiếng: “Ngươi có thể lên võ đài Hạn Định.”

“Hạn Định?” Có vẻ như Trương Vinh Phương đang nghĩ điều gì đó.

“Đúng vậy, giống như năm đó khi ta mở võ đài, ta thiết lập: người lên đài tỷ thí là tất cả người tu hành võ công đặc biệt dùng việc khống chế hơi thở làm chủ. Sau đó, ta quét ngang tất cả những người không phục, cuối cùng tạo ra niềm tin vô địch!”

Áo Tư Thản Đinh hơi lộ ra vẻ kiêu ngạo.

“….” Trước đó Trương Vinh Phương đã có một nghi vấn, nhiều Tông Sư như vậy, rõ ràng thực lực không tốt lắm, vì sao còn có thể ổn định tâm tính của mình mà không lay động được?

Bây giờ mới nhận ra thì ra lòng tin vô địch xuất hiện như thế này đây?

Phương diện võ công của mình mạnh mẽ, cũng chỉ cho phép so tài phương diện này trên võ đài.

“Hay là, ta có thể lên võ đài tỷ thí tốc độ khôi phục vết thương với người khác?” Trong lòng Trương Vinh Phương dở khóc dở cười.

“Ngươi đừng có mà cười, mặc dù thoạt nhìn cách này có chỗ thông minh, vẫn sẽ là một phương pháp.” Áo Tư Thản Đinh không đồng ý.

Bình Luận (0)
Comment