Lúc này ánh mắt hắn ta nhìn về phía Trương Vinh Phương, đã hoàn toàn khác ban đầu.
Sau khi hiểu rõ đối phương là thiên tài võ đạo kinh khủng đến bực nào, bây giờ hắn ta đã hoàn toàn mất hết lòng tin đối kháng với đối phương.
Thay vào đó, là nghĩ biện pháp lôi kéo quan hệ với đối phương.
Đặc biệt là bây giờ.
“Tiếp theo, ta đã không còn gì có thể dạy cho ngươi…” Ánh mắt hắn ta chuyển đến Đế Giang.
Giao ước của bọn họ chính là trong vòng một tháng, Trương Vinh Phương có thể chống nổi năm mươi chiêu của Đế Giang trong trạng thái bình thường.
Mà bây giờ….
“Đến đây đi.” Đế Giang đứng dậy.
Thực ra cho tới bây giờ, Trương Vinh Phương chỉ còn cách Tông Sư một chút nữa, lấy tố chất thân thể kinh khủng, cộng thêm tốc độ tăng tiến tạo nghệ võ học khoa trương.
Giao ước trước đó đã không còn quan trọng nữa.
Nhưng giao ước vẫn là giao ước, cho dù có làm sao, vẫn nên thực hiện nó một lần.
Trên đỉnh núi, từng đợt gió nhẹ lướt qua.
Vẻ mặt Trương Vinh Phương nghiêm nghị, nhìn thẳng vào Đế Giang.
Hai người đứng khá thẳng, Áo Tư Thản Đinh bên cạnh im lặng lùi lại một ít.
Hơi gió cuốn một vài vụn cỏ bụi đất thưa thớt trên mặt đất.
“Huyết liên!” Trương Vinh Phương bỗng giãn nở cơ thể trở nên lớn hơn, mảng hoa văn lớn màu máu khuếch tán từ sau lưng ra, bao trùm lên toàn thân.
Trong nháy mắt, cơ thể hắn đã phồng lên bốn mét.
Nhưng lần này, trạng thái huyết liên của hắn có khí chất hoàn toàn khác với trước đó.
Nếu Huyết liên trước đó là dữ tợn, dã man, khủng bố.
Vậy hắn của hiện tại, cho dù là chiều cao bốn mét, hình thể khôi ngô như quái thú. Vẫn mang lại cho người ta cảm giác khí chất trấn định như núi, khí thế hùng hồn của cao thủ đỉnh phong.
Không còn dựa vào sức mạnh thuần túy và tốc độ để áp chế đối phương. Mà là dùng mắt quan sát trước, sau đó…
“Tiên cơ ngăn địch!”
“Tiên cơ ngăn địch!”
Trong chốc lát, bóng dáng hai người đồng thời lấp lóe, biến mất tại chỗ ban đầu, mà phóng tới đối phương.
Dự đoán đối đầu với dự đoán!
Cánh tay hai người không ngừng ra chiêu, nhưng còn chưa phát lực được một nửa, đã nhanh chóng thu hồi.
Không có tiếng va chạm, chỉ có hai bóng người vờn quanh chuyển động nhanh chóng.
Nhìn như đang ra tay, nhưng lại quỷ dị đến mức không có chút âm thanh giao kích nào.
Khác với hai người là, Áo Tư Thản Đinh bên cạnh còn căng thẳng hơn cả bọn họ, trán hắn ta có chút mồ hôi, nhìn chằm chằm vào từng thay đổi trong sân.
Lúc này võ đạo của Trương Vinh Phương đã thoát ra khỏi cái nền phù pháp của Đại Đạo Giáo, dung hợp rất nhiều võ công mà bản thân hắn đã học tập, lại phát huy trọn vẹn ưu thế thiên phú về cơ thể của mình.
Cuối cùng kết hợp với lực bộc phát khủng bố của Kim Thiềm công giai đoạn Thôn Thiên.
Cưỡng ép nâng cao tốc độ thể chất đến một trình độ khoa trương.
Chưa đạt tới Tông Sư, nhưng quả thực đã đạt đến trình độ có thể đánh đồng với Đại Tông Sư.
“Không có sơ hở trong quá trình hắn tăng lên, quá nhanh, hôm qua ta mới nói một sơ hở cho hắn, bây giờ đã được sửa chữa hoàn thiện xong, tốc độ dung nhập vào bản năng của bản thân hắn quá nhanh!”
Mặc dù Áo Tư Thản Đinh nhìn rất nhiều lần, nhưng lúc này vẫn cảm thấy khoa trương như trước.
Nhanh chóng cải tiến rồi dung nhập vào bản năng, hắn ta chưa từng thấy có ai làm được như vậy.
Đây không phải là vấn đề về thiên phú, mà là tố chất tổng hợp trong rất nhiều phương diện khác.
Không bao lâu sau, cuối cùng giữa sân cũng đã truyền ra âm thanh giao kích đầu tiên.
Bộp!
Trương Vinh Phương đột ngột lui lại, trên cánh tay có thêm một đường máu.
Mà ở đối diện hắn, Đế Giang cũng chậm rãi hạ đao Tình Duyên xuống, trên mũi đao nhỏ xuống một giọt máu nhỏ.
Chỉ là, lúc này hắn không nhúc nhích mà đứng tại chỗ, cúi đầu nhìn vạt áo trước ngực mình.
Ở nơi đó có một vết rách giống như bị lưỡi đao cắt ngang qua.
Đó là do đầu ngón tay sắc bén bén nhọn của Trương Vinh Phương vạch ra.
“Bộ võ công này của ngươi đã tự thành hệ thống, tiếp theo, chính là quá trình ngươi tạo nên ý chí tự cường, dung nhập nó vào trong tinh khí thần của bản thân.”
Đế Giang thu đao lại, đột nhiên than nhẹ, quay người đi đến nhà đá.
“Ngươi có thể xuống núi.”
Có thể xuống núi?
Trương Vinh Phương đứng tại chỗ, liên tục giao thủ như vừa nãy khiến hắn có thể ngộ sâu hơn nữa về tiên cơ ngăn địch.
Tiên cơ ngăn địch dành cho Cực Cảnh, phần nhiều là dùng né tránh và tìm kiếm sơ hở làm chủ.
Mà tiên cơ ngăn địch dành cho Bái Thần như Áo Tư Thản Đinh, thì chủ công phòng thủ, đại khai đại hợp (thẳng thắn thoải mái).
Vô số cảm ngộ không ngừng quay cuồng phun trào trong đầu Trương Vinh Phương.
Thông qua lần rèn luyện này, rất nhiều chiêu số vô dụng không thích hợp đối với hắn, dần dần bị tinh giản trong đầu hắn.
Hắn đứng tại chỗ, nhẹ nhàng hít sâu một hơi.