Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch Full)

Chương 1210 - Chương 1210 - Ám Lưu (10)

Chương 1210 - Ám lưu (10)
Chương 1210 - Ám lưu (10)

Mà liệt tướng dẫn đội, lại là người quen cũ mà Trương Vinh Phương có chút quen thuộc.

“Chu Diễm Chu liệt tướng, đã lâu không gặp, không ngờ chúng ta lại gặp lại trong thế cục thế này.” Trương Vinh Phương chắp tay chào.

“Bản tướng cũng không ngờ.” Ánh mắt Chu Diễm phức tạp nhìn người trước mắt.

Chung quanh vang lên thanh âm sáo trúc, còn có mỹ nhân xinh đẹp nhẹ nhàng nhảy múa khẽ ngâm nga.

Nhưng lúc này sự chú ý của hắn ta lại đặt hoàn toàn lên người Trương Ảnh trước mắt.

“Thực ra lần điều tra này cũng chỉ là đi lướt qua thôi, Đạo Tử không cần để ý. Dễ thấy việc này là do có người đang vu oan giá họa thôi.” Hắn ta bình tĩnh nói thêm.

“Có lời ấy của Chu liệt tướng, bản quan cũng yên lòng.” Trương Vinh Phương mỉm cười gật đầu.

Thực ra hắn đã hiểu chuyện lúc trước của mình không giấu được nữa.

Có người mượn chuyện về hắn công kích Nhạc sư phụ, muốn khiến Nhạc sư phụ bảo vệ bản thân, sau đó dẫn đến thế cục Đại Đạo Giáo bị rất nhiều thế lực Bái Thần hợp lực cùng nhau tấn công.

Nếu như Nhạc sư phụ không bảo vệ cho hắn, như vậy Đại Đạo Giáo cũng sẽ mất đi một Đạo Tử có thiên phú đỉnh cao, như thế cũng là tổn thất to lớn.

Cách tốt nhất bây giờ chính là phải lừa gạt qua chuyện.

Cho nên Chu liệt tướng đến đây, cũng trở thành chuyện đương nhiên.

Nói cách khác, Chu liệt tướng chính là người một nhà do Tuyết Hồng các phái tới.

Trong lòng Trương Vinh Phương hiểu rõ.

“Nói mới nhớ, Trương Ảnh Đạo Tử cũng là người có thiên phú trước nay chưa từng có, có thể bước vào Nguyên Anh hậu kỳ ở tuổi này, còn có thể có tu vi Siêu Phẩm, thật sự là bất phàm! Chẳng trách Nhạc chưởng giáo dè chừng như thế.”

Một đặc sứ ở bên cạnh, trên người mặc đạo bào, vẻ mặt mang chút khinh bỉ lên tiếng nói.

Người này là đại biểu của Chân Nhất Giáo, Tòng Sơn đạo nhân. Chân Nhất bị Nhạc Đức Văn đánh chết ba người trong năm con trai của Minh Sơn, tổn thất nặng nề, giọng điệu hắn âm dương quái khí cũng là bình thường.

“Trương Đạo Tử có thiên phú hơn người, bị người ta ganh ghét cũng là bình thường, lời Tùng Sơn ngươi nói hơi không xuôi tai đấy.” Một tên đại hòa thượng khác khoác áo cà sa tử kim lên người, tai dài rủ xuống, cười tủm tỉm nói.

Người này tên là Nguyên Sinh, chính là cao thủ cao nhất hàng chữ Nguyên trong Chân Phật tự Tây tông.

Coi như là lão nhân có cùng vai vế với Nguyên Sư trụ trì bây giờ.

Cũng là người có bối phận lớn nhất trong đội ngũ này.

“Các vị tiền bối có thể nói một chút hay không, bắt đầu điều tra cụ thể thế nào đây?” Trương Vinh Phương tránh khỏi trọng tâm câu chuyện này, cao thủ Tây tông bị hắn đánh chết không ít, thoạt nhìn đã thấy kẻ đến không thiện.

“Thực ra rất đơn giản.” Chu Diễm cười: “Hôm nay chúng ta tới đây, mặc dù chỉ là đi lướt qua, nhưng hình thức nên có vẫn phải có.”

Hắn ta dừng lại.

“Cho nên, bắt đầu từ hôm nay, Đạo Tử sẽ đi theo nhóm chúng ta để cách ly điều tra hoàn toàn. Không cho phép có bất kỳ giao lưu nào với bên ngoài. Cho đến khi chúng ta điều tra rõ ràng chân tướng, thì sẽ thả ngươi rời đi.”

Trương Vinh Phương nghe nghe, vốn dĩ trên mặt còn mang theo nụ cười, chỉ là sau khi nghe thấy từ cách ly điều tra, sắc mặt của hắn lại trở nên yên lặng.

“Nhất định phải như thế?” Hắn nhíu mày hỏi.

“Không còn cách nào khác, đây là quá trình nhất định phải đi. Ngươi yên tâm, không có việc gì đâu, chỉ là muốn chứng thực một vài thứ mà thôi.” Chu Diễm nghiêm mặt nói.

“Như thế… Cũng có thể, chỉ là bắt đầu vào lúc nào?” Trương Vinh Phương sáng tỏ, nói.

“Bây giờ luôn. Chúng ta sẽ dẫn một mình ngươi đến một chỗ khác để thẩm tra.” Chu Diễm trả lời.

“Vậy, trước tiên để ta về bàn giao một vài việc, thu dọn chút quần áo.” Trương Vinh Phương trả lời.

“Chỉ sợ không được.” Nguyên Sinh ở một bên cười nói: “Làm thế nếu lỡ như ngươi chạy trốn giữa đường, thì chúng ta phải đi đâu để tìm người?”

Sắc mặt Trương Vinh Phương cứng lại, cảm giác được ác ý từ đối phương.

“Quên đi.”

Hắn lập tức bật cười lớn.

“Vậy ta sẽ không phối hợp với các ngươi nữa. Mời chư vị tự nhiên.”

Lông mày Chu Diễm lập tức nhăn lại, cảm thấy không thích hợp.

Chuyến này nguyên nhân vì Nhạc chưởng giáo, nên mặt ngoài đúng là đến để lướt qua thôi. Lời hắn ta nói ra rõ ràng như thế, nhưng thái độ của đối phương….

“Trương Ảnh Đạo Tử, đừng nên nói mấy lời thể hiện như thế, ta mới là người phụ trách chuyến này. Thẩm tra cũng chỉ trong thời gian ba bốn ngày, không hề dài.” Hắn ta trầm giọng khuyên nhủ.

“Ngươi chắc chắn? Chỉ có ba bốn ngày?” Hai mắt Trương Vinh Phương nhìn chăm chú vào đối phương. “Ngươi có thể bảo đảm, trong vòng ba bốn ngày, trong thời gian từ khi ta bước vào đến khi ra ngoài, tất cả vẫn duy trì như ban đầu chứ?”

“Ta sẽ đảm bảo!” Chu Diễm trả lời chém đinh chặt sắt.

“Vậy được! Ta sẽ tin Chu tướng quân ngươi một lần!” Trương Vinh Phương gật đầu.

Bình Luận (0)
Comment