“Đạo Tử không cần phải lo lắng, chỉ là mấy ngày thôi, chuyên tâm tu tập văn công võ đạo, thoáng một cái là qua.” Hòa thượng Nguyên Sinh của Tây tông cười tủm tỉm nói.
Người này nói giọng điệu âm dương bất định, có cảm giác khó phân biệt tốt xấu thế nào, thật sự khó phân biệt chính xác rốt cuộc thái độ hắn ta ra sao?
Trương Vinh Phương liếc nhìn người này, không nói nữa.
Khung cảnh đội hình mấy người kia cực mạnh, e rằng chính là để đối kháng với Đại Tông Sư của Ngọc Hư Cung tọa trấn ở bản địa.
Nếu không với thanh danh của hắn ở bên ngoài, không đến mức phải phái nhiều cao thủ như vậy tới đây.
Ngoài ra…
Đến bây giờ vẫn còn chưa nhìn thấy Thượng Quan phủ chủ ra mặt. Bản thân điều này cũng đại biểu cho thái độ của Kim Ngọc Ngôn sư thúc tổ.
Có thể nàng đã bắt đầu hơi hoài nghi mình.
Trong lòng Trương Vinh Phương hiện lên một phỏng đoán.
Chẳng qua không sao, cứ kéo dài thời gian đi, kéo càng lâu càng có lợi cho hắn. Bây giờ chỉ cần một ngày hắn còn chưa bị chứng minh là có vấn đề, thì vẫn sẽ không có ai dám động vào hắn.
*
*
*
Hợp quốc - phó quốc Đại Linh, cách Trạch tỉnh hơn ngàn dặm.
Quốc đô Lạp Bỉ Á.
Trên sân đấu võ bằng cát trắng khổng lồ, bông tuyết phiêu tán rơi rụng, bay lả tả.
Hai bóng người cao lớn đang không ngừng va chạm vào nhau như đạn pháo, tách ra, va chạm, rồi lại tách ra.
Giống như hai con gấu ngựa khoác giáp nặng.
Một người trong đó khoác áo giáp nặng màu nâu, bao trùm toàn thân, tóc tai rối bời buộc thành vô số bím tóc nhỏ, khuôn mặt thô kệch mạnh mẽ, dùng thuốc màu màu xanh lá vẽ một lằn ngang trên sống mũi.
Một người khác cắt tóc ngắn tóc húi cua, mặc áo giáp trên phần vai có miếng lót vai kim loại cùng với sừng thú, tay cầm một chiến chùy hạng nặng, nhìn từ kiểu dáng của áo giáp thì rõ ràng là nữ tử.
Chỉ là hình thể cơ thể của nữ tử này còn cao to hơn nam tử đối diện, chiều cao hai mét sáu, cánh tay có thể so sánh với đùi của một người bình thường, chiến chùy trong tay dài hơn một mét, đầu chùy vuông vức, bọc một lớp da thật dày, lớn chừng một quả dưa hấu.
Bộp!
Hai người lại vọt tới va chạm vào nhau lần nữa, luồng sức mạnh khổng lồ va chạm, luồng khí lớn bắn ra, thổi tan bông tuyết rơi xuống chung quanh, còn hất tung tuyết trên mặt đất bay lên.
“Ha ha ha ha!” Nam tử không kịp thở, cười lớn dừng lại.
“Đủ rồi đủ rồi, xem ra tuổi đã lớn rồi, chung quy vẫn không bằng trước kia.”
“Vương gia đã rất mạnh, chỉ là A Ny Tư chiếm hời của Bái Thần thôi.” Sắc mặt nữ tử không thay đổi, vững vàng trả lời.
“Vậy cũng đã rất mạnh. Bây giờ sợ là ngươi đã sắp bước vào Tông Sư rồi nhỉ? Chỉ thiếu một bước cuối cùng. Đáng tiếc…” Nam tử thở dài.
“Không có gì đáng tiếc, làm một thị vệ, thực lực của thân thể này bây giờ đã đủ rồi.” A Ny Tư trả lời.
Hai người dừng tay, chuyển hướng đi về phía khu nghỉ ngơi ở bên cạnh, thị nữ thị vệ trong đó cầm khăn nóng trong tay đến lau mồ hôi trên người họ.
“Vương gia đã qua tuổi bảy mươi, bây giờ còn có thể đánh với thị vệ trưởng A Ny Tư được như thế, thật sự không tệ!”
Trong khu nghỉ ngơi, một nam tử cao lớn mặc trọng giáp toànb thân, đội mũ giáp không thể nhìn rõ khuôn mặt, vỗ tay lên tiếng nói.
“Khoa Tây Ốc miện hạ quá khen rồi. Đem so chút thực lực ấy với mấy người mà nói, chẳng đáng nhắc tới.” Vương gia mỉm cười nói.
Hắn chính là một trong bốn người con của Linh Chí Đế đã băng hà, Mộc Lê vương – Lý Nhĩ Chức Kim • Hạ Lâm.
“Bên ngoài thường nói, ta mang binh tiến về Đại Đô, có ý đồ tranh vị, nhưng ai có thể ngờ được rằng, thực sự ta vẫn còn đang cố thủ ở hợp quốc.” Mộc Lê vương bưng chén trà sâm lên uống một ngụm, sau đó súc miệng nhổ ra.
“Đáng tiếc bên phía Giáo minh, chỉ còn thiếu một bước nữa là đã có thể tạo ra một cục diện không tệ.” Khoa Tây Ốc thở dài.
Hắn ta thân làm Linh Tướng duy nhất trong Giáo minh, vốn dĩ còn một bước nữa là tập hợp tất cả lực lượng, kéo thêm một đội ngũ đối kháng với Đại Đạo Giáo, đáng tiếc động tác của Nhạc Đức Văn quá nhanh, ra tay quá độc ác.
“Đấy là quân cờ của chúng ta kém một bậc, chẳng qua không có gì đáng ngại cả, vốn dĩ Giáo minh chỉ dùng để tiêu hao ngăn cản bọn họ. Nơi thật sự để ta dựa vào, không phải chút sức mạnh sứt mẻ như thế kia.” Mộc Lê vương an ủi.
“Bây giờ Nghiêm Thuận Vương đã nấp vào trong chỗ tối, ta dùng kẻ thế thân bước vào Đại Đô trước, ba kẻ còn lại không phải đèn cạn dầu. Có thể trong thời gian ngắn cục diện này sẽ không có sự thay đổi, điểm đột phá cụ thể thì còn phải xem lập trường của Thần Tướng, Tuyết Hồng các và những đại quý tộc kia.”
“Chủ yếu vẫn là Thần Tướng, dù sao thì phía sau tứ đại Thần Tướng đều là Phi Linh giáo.” Khoa Tây Ốc gật đầu: “Cụ thể có thể tranh giành được mấy vị, thì phải xem bản lĩnh của mọi người rồi.”