“Khó lắm, tình thế bây giờ là không ai đè ai được, trạng thái giằng co gặp chiêu phá chiêu, xem ai không gánh được nữa trước, rồi lộ ra sơ hở. Quốc gia không thể một ngày không có vua, chắc chắn sẽ có người không gánh được, sẽ nóng vội. Đến lúc đó….” Mộc Lê vương cười cười, không nói nữa.
Tất cả mọi người đều hiểu, bây giờ người có thể quyết định hoàng vị, chính là trận doanh của Thần Tướng và rất nhiều đại quý tộc người Linh.
Nhưng điều khác nhau là, bây giờ liên minh của rất nhiều giáo phái do Đại Đạo Giáo cầm đầu cũng có lực ảnh hưởng cực lớn, bất kể thế lực hay thực lực đều không thể coi thường được.
Bởi vậy thái độ của Thần Tướng và các đại quý tộc mập mờ không rõ ràng, lúc thì nghiêng về bên này, lúc lại nghiêng sang bên kia, không hoàn toàn đứng về bên nào.
Những người này chỉ nghĩ đến chỗ ăn được, tham lam vô độ mà gìn giữ thế cục cân đối.
Tình thế như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ có người không chịu được nữa mà bị loại đầu tiên.
Người có thể chống đỡ đến cuối cùng, sẽ có thể đăng lâm ngôi vị hoàng đế.
“Nhạc Đức Văn có thế lớn, Thần Tướng và các quý tộc sẽ càng có khuynh hướng nghiêng về bên yếu thế, tất cả mọi người đều hiểu rõ tâm tư của bọn họ. Nhưng hết cách rồi. Tất cả mọi người đều đang thu gom tập hợp tất cả sức mạnh có thể sử dụng, để chuẩn bị cho trận quyết chiến cuối cùng.” Mộc Lê vương thở dài.
“Đại Đạo Giáo cứ luôn bị người khác bắt tay chèn ép, chắc hẳn nhất định rất không cam tâm đúng không?” Khoa Tây Ốc cười nói.
“Tất nhiên là không cam tâm, nhưng cứ nhịn một chút cũng thành thói quen thôi.” Mộc Lê vương tiếp tục nở nụ cười: “Tính ra, chỉ có ta và Nghiêm Thuận Vương là yếu nhất, đều không được bọn họ để vào mắt. Chẳng qua như vậy cũng tốt.”
“Đúng vậy, như vậy thì sẽ không có ai để ý đến chúng ta. Nghiêm Thuận Vương lấy lui làm tiến, hắn biết làm thế thì chúng ta cũng biết.” Khoa Tây Ốc cười nói theo.
“Hẳn là người đi phủ Tình Xuyên cũng sắp đến rồi nhỉ?” Đột nhiên Mộc Lê vương đổi đề tài.
“Sắp rồi. Lần này Nhạc Đức Văn giết nhiều cao thủ của ta như vậy, hắn ta cũng nên trả giá một chút.” Khoa Tây Ốc gật đầu.
Nhớ lại uất ức trước đó hắn ta bị Nhạc Đức Văn đè lên đánh, trong mắt hắn ta thoáng qua chút lo lắng.
“Phụng Thiên quản lý Tuần Tra ty trong thiên hạ, lệ thuộc vào Tuyết Hồng các, chuyện lần này đều là người của hắn trên danh nghĩa, thực ra bọn chúng đều là người của chúng ta. Chờ sau khi việc thành, một liệt tướng của Tuyết Hồng các chết ở nơi đó, ngược lại ta muốn xem thử Nhạc Đức Văn hắn ta sẽ xử lý thế nào đây.”
Đạo tử nhà mình nắm giữ bí ẩn to lớn chính là khắc chế Bái Thần của Đông tông, bây giờ còn chưa có ai tin tưởng vào việc này.
Cộng thêm Đại Đạo Giáo thế lớn, không ai bằng lòng trở mặt với bọn họ vì một lời đồn hư vô mờ mịt cả.
Nhưng nếu có bằng chứng thực tế chứng minh thì sao?
Nếu có thêm nhiều lợi thế hơn nữa thì sao?
*
*
*
Bóng đêm man mác, trăng khuyết bị tầng mây chậm rãi che mờ.
Mấy con chim sơn ca chợt lóe lên giữa không trung, lao vào rừng núi phía xa xa.
Trương Vinh Phương đứng trong đình viện ngăn cách thẩm tra chuyên dụng, ngửa đầu nhìn vào tầng mây mịt mù trên bầu trời đêm.
Đây là ngày thứ hai sau khi bị cách ly.
Hắn được đưa tới đình viện này, không phải lo về cung ứng ăn uống mỗi ngày, chỉ là không được tùy ý ra ngoài.
Thực ra hắn không thèm để ý những điều này, chỉ mang theo mỗi ích cốc đan bên người, thì hắn cũng đã có thể duy trì thu hoạch điểm thuộc tính cơ bản.
Chỉ là có một điểm duy nhất.
Hắn cúi đầu xuống, nhìn về phía cửa chính của đình viện, Ám Quang Thị Giác nhìn xuyên qua cánh cửa, có thể thấy rõ bên ngoài có một người đang tận tụy trông coi.
Người kia không phải ai khác, mà là một trong các cao thủ đỉnh tiêm của đội đặc sứ, Tùng Sơn đạo nhân của Chân Nhất Giáo.
Thực lực của đội đặc sứ được sắp xếp để đặc biệt nhắm vào Thượng Quan phủ chủ, mỗi một người tuyệt đối là cao thủ Tông Sư, thế mà bây giờ còn phân ra một người để trông coi hắn.
Bản thân điều này chính là một chuyện không thích hợp rồi.
Trương Vinh Phương suy tư trong lòng, quá ít thông tin có thể phân tích, không nghĩ ra manh mối gì hữu dụng.
Lúc này hắn dự định quay về phòng nghỉ ngơi.
Ngày mai chính là ngày thứ ba, dựa theo hứa hẹn của Chu Diễm, ngày hôm sau hắn đã có thể tự do rời khỏi đây.
Ngược lại không quan trọng nữa.
Lạch cạch.
Ngay vào thời điểm hắn quay người lại, một viên giấy nhỏ được nhẹ nhàng ném vào trong từ bên ngoài bức tường, rơi dưới chân hắn.
Hai mắt Trương Vinh Phương híp lại, dừng một chút, nhón chân nhẹ vẩy một cái, nhặt viên giấy lên.
Hắn đảo mắt nhìn Tùng Sơn đạo nhân phía ngoài, đối phương không hề có phản ứng gì.