Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch Full)

Chương 1213 - Chương 1213 - Ám Lưu (13)

Chương 1213 - Ám lưu (13)
Chương 1213 - Ám lưu (13)

Quan sát dựa trên hơi thở nhịp tim và cường độ huyết nhục của người này, chí ít cũng là Tông Sư.

Khoảng cách gần như thế, không thể có chuyện hắn ta không phát hiện được.

Nhưng hắn ta vẫn không có phản ứng gì, chuyện này đại biểu…

Trương Vinh Phương nắm viên giấy, mở nó ra.

Trên đó chỉ có một hàng chữ nhỏ.

“Mau trốn đi! Chu Diễm muốn xuống tay với ngươi!”

“?”

Trương Vinh Phương nhận ra nguồn gốc của nét bút này, là Thiên Nữ Đồng Chương!

Vào thời điểm này, làm sao nàng lại biết mình ở trong này? Với lại, làm sao nàng lại biết Chu Diễm có vấn đề?

Hay là nói, nét bút này là do người khác bắt chước làm giả?

Suy nghĩ trong lòng Trương Vinh Phương nhanh chóng quay ngược trở lại.

Hắn cất tờ giấy, vò vò, rồi bình tĩnh quay về phòng, ngồi xếp bằng trên giường.

Cốc cốc cốc.

Đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

“Trương Đạo Tử, đã ngủ chưa?” Giọng của Tùng Sơn đạo nhân truyền vào từ bên ngoài.

“Mời vào.” Trương Vinh Phương nhíu mày lại, xuống giường đi ra ngoài.

Cửa đình viện từ từ bị đẩy ra, Tùng Sơn đạo nhân nhanh chân bước vào cửa.

Lúc này, hắn ta đã hoàn toàn khác với dáng vẻ trước đó, vẻ mặt nghiêm nghị, nhìn ngó nghiêng hai phía, chắc chắn không có ai.

“Trương Đạo Tử, tình huống lần này không ổn, ta là người của Nghịch Thời hội, đã sớm nhận được tin tức, chỉ sợ Chu Diễm đã đầu quân cho thế lực khác, có thể sẽ xuống tay với ngươi bất cứ lúc nào!”

Giọng hắn ta đè thấp, nhanh chóng nói.

“Bây giờ ngươi nhanh chóng chuẩn bị đồ đạc, ta che chắn cho ngươi rời khỏi!”

“Chu Diễm sẽ gây bất lợi cho ta?” Trương Vinh Phương nheo mắt lại.

Trước tiên là chữ viết của Thiên Nữ được truyền vào, sau đó là nội ứng của Nghịch Thời hội, Tùng Sơn đạo nhân thân là cao thủ của Chân Nhất Giáo, thế mà lại chủ động truyền tin.

“Nhanh đi! Nếu ngươi không đi là sẽ không còn kịp nữa! Chu Diễm chính là Đại Tông Sư ít ỏi của Tuyết Hồng các! Chẳng lẽ ngươi muốn ở lại đây chờ chết? Bây giờ Thượng Quan Phi Hạc đã bị chuyện khác cản chân, tạm thời không về được, một khi hắn có ý nghĩ kia, thì không ai có thể cứu ngươi được nữa!” Tùng Sơn đạo nhân lo lắng vội vàng thúc giục.

“…” Trương Vinh Phương cẩn thận quan sát người này, ở khoảng cách gần, hắn có thể nhìn ra, đối phương không hề có dấu vết nói dối nào cả, bất kể nhịp tim hay tốc độ máu chảy, đều cực kỳ phù hợp với trạng thái lo lắng.

Nhưng điều này không thể nói lên chuyện gì cả, khống chế tốc độ máu chảy và nhịp tim, đối với cao thủ Siêu Phẩm Nội Pháp trở lên mà nói, không tính là việc khó gì.

“Nhanh đi!” Tùng Sơn đạo nhân thúc giục.

*

*

*

Phía bên ngoài phủ Tình Xuyên, giữa cánh rừng lớn.

Lúc này một đội người thần bí mặc áo đen, tay cầm một miếng ngọc bài hình tròn đỏ tía, không ngừng đi lại giữa cánh rừng.

Động tác của bọn họ không nhanh không chậm, cứ như đang tìm kiếm thứ gì đó, vẻ mặt chuyên tâm.

“Ngươi nói chúng ta phải tới đây làm mấy việc khô khan kiểu này để làm gì? Bộ ăn ngon uống say ở tổng bộ không tốt sao?”

Kẻ dẫn đầu là hai người cao lớn mặc áo giáp màu đen.

Một người trong đó uể oải lên tiếng.

“Cuộc sống hoàn toàn không có nguy hiểm thế này mà còn phàn nàn cái gì?” Một người khác nói.

“Chỉ là cảm thấy đang lãng phí thời gian. Rốt cuộc tên Đạo Tử của Đại Đạo Giáo kia có phương pháp khắc chế Bái Thần hay không, không phải điều này đã rõ rành rành rồi à? Chắc chắn là không có chứ? Nếu có thật thì năm đó Đông tông sẽ không thảm hại như vậy. Không nên chờ đến lúc bị diệt rồi mới lấy đại sát khí kiểu này ra chứ? Làm thế không phải ngu à?” Người dẫn đầu còn lại nói.

“Ngươi vẫn chưa hiểu Ý tứ của phía trên sao? Chỉ tính làm dáng một chút mà thôi. Dù sao chúng ta cũng chỉ là một nước cờ nhàn, làm cho người khác nhìn thôi.” Người thứ hai thở dài.

“Cho nên, điều tra của chúng ta chỉ là ra vẻ, thực sự thì vẫn phải dựa vào mấy người chống lưng ở phía sau. Việc này á, chắc chắn là giả, là vu oan thôi. Tất nhiên, chỉ cần người phía trên cần, thì giả cũng có thể tạm thời trở thành thật.”

“Vu oan kiểu này có hữu dụng không? Người ta là Đạo Tử Đại Đạo Giáo đó, chẳng ai lại đi tin mấy mánh khoé kiểu này đúng không? Không thấy tin tức kia truyền đến nhiều chỗ như vậy, không phải bây giờ rắm cũng không dám thả à?” Người đầu tiên phản bác.

“Ngươi không hiểu rồi, có rất nhiều chuyện, nếu chỉ vẻn vẹn là một chuyện thì không tính là gì, nhưng nếu nhiều chuyện kết hợp lại với nhau. Chỉ cần khiến người ta sinh ra một tia hoài nghi, là đã có thể dao động rất nhiều thứ.” Người thứ hai thở dài.

Ngọc bàn hắn ta đang cầm trong tay nhẹ nhàng nhảy lên phía trước, rơi xuống một chạc cây.

“Hẳn ở đây là khu vực mà trước đó Bái Thần của Ngọc Hư Cung mất tích. Lúc đó bọn họ đã điều tra trong này rất lâu.”

Bình Luận (0)
Comment