“Hửm, đúng là nơi này. Đoán chừng vẫn không có gì, điều tra thêm một chút bậy bạ là có thể quay về rồi.”
Hai người nhỏ giọng nói chuyện, không chú ý tới, ngọc bàn trong tay hai người từ từ hiện lên màu bạc nhàn nhạt.
Đợi đến lúc bọn họ phát hiện không đúng, chính giữa ngọc bàn đã chậm rãi hiện ra một hoa văn hình cá màu bạc.
“Không, không thể nào?” Hai người dại ra một lát, nhìn nhau.
Ngọc bàn này là vật đặc thù của Linh đình, dưới trướng Phi Linh giáo có rất nhiều tạo vật đặc biệt nhằm vào Linh Lạc, có thể kiểm tra được tất cả dấu vết để lại sau khi Linh Lạc Bái Thần chết.
Chỉ cần thời gian vẫn còn trong vòng mười năm, chỉ cần có thể tìm thấy vật còn sót lại, thì đều có thể điều tra được.
Nói về nghiên cứu trong phương diện Linh Lạc Bái Thần, Linh đình đứng trên tất cả các thế lực khác, là đệ nhất thiên hạ.
Chỉ là điều khiến cho hai người họ không thể tưởng tượng được là, thế mà ở đây thật sự có cao thủ Bái Thần mất mạng.
“Chỉ cần không phải bị nuốt chửng, tìm thấy một chút tro đen của Linh Lạc đã chết, ngọc bàn có thể chỉ rõ cách thức tử vong!”
Hai người đè nỗi sợ hãi trong lòng xuống, hiểu rõ đây là vấn đề lớn.
Ngọc bàn này có thể chuyển thành màu bạc, chỉ có một khả năng, đó chính là đã tìm được vật còn sót lại của Bái Thần đã chết.
Mà trên mặt hiện ra hoa văn hình cá.
Điều này đại biểu không phải Bái Thần bị nổ vỡ linh hạch mà chết, mà là chết bởi phương pháp đặc thù khác!
Tiếp theo đây, sẽ tìm thấy rốt cuộc ai là kẻ giết người, sau khi nhìn theo chỉ dẫn của ngọc bàn.
Nếu thật sự là Trương Ảnh Đạo Tử, vậy sẽ là vấn đề lớn thật rồi!
“Thật sự có phương pháp khác để khắc chế Bái Thần?”
Trong lòng hai người chấn động, vốn dĩ bọn họ chỉ được phái tới để lượn qua lượn lại, không ngờ lại thật sự tra được manh mối.
“Báo tin cho Chu đại nhân ngay!” Lúc này, một người tiếp tục tìm tro đen mà Linh Lạc để lại. Một người khác dẫn đội, quay người chạy về phía phủ Tình Xuyên.
*
*
*
Trong đình viện.
Trương Vinh Phương lẳng lặng nhìn Tùng Sơn đạo nhân trước mặt.
Nét bút của Thiên Nữ, nội ứng của Nghịch Thời hội, thái độ khó bề phân biệt của Chu Diễm.
Còn có đợt thẩm tra ngang xương không hiểu ra sao.
Mọi thứ ở đây ai thật ai giả? Ai mới là người chân tâm thật ý, ai mới là kẻ rắp tâm hại người?
Hắn không thể phân rõ.
Thực ra, có phân rõ được hay không, thì có quan hệ gì đâu?
Cộc cộc cộc.
Lúc này, ngoài cửa viện lại có thêm một đội người bước nhanh vào cửa.
Đương nhiên người cầm đầu là Chu Diễm đang mặc thường phục.
Rõ ràng hắn ta cũng đang định nghỉ ngơi, nhưng miếng ngọc bàn mà hắn ta cầm trong tay, lại khiến sắc mặt trở nên nghiêm trọng khác lạ.
“Trương Đạo Tử, chúng ta đã phát hiện một vài thứ ở gần đây. Có lẽ ngươi nên xem thử.” Hắn ta ném ngọc bàn trong tay lên đất trước người Trương Vinh Phương.
“Ở Thứ Đồng, kết quả chúng ta điều tra là, mấy Tông Sư từng có mâu thuẫn với ngươi đều đã mất tích bí ẩn. Ở trong này, lại phát hiện Tông Sư Bái Thần từng có mâu thuẫn với ngươi, đã bị tiêu diệt bằng phương pháp đặc biệt chưa biết đến. Kẻ giết hắn không phải Bái Thần, cũng không phải chết vì linh hạch vỡ vụn.”
Vẻ mặt Chu Diễm âm trầm.
Ánh mắt chăm chú đến gần Trương Vinh Phương.
“Ngươi nên cho bản tướng một lời giải thích về điều tra kết quả lần này đúng không?”
“…” Trương Vinh Phương đưa mắt nhìn Tùng Sơn đạo nhân một bên.
Hiện giờ người này hoàn toàn không còn lo lắng như trước đó, ngược lại mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, đứng ở một bên, giống như tất cả mọi chuyện đều không có quan hệ gì với hắn ta.
Giống như người vừa rồi đến đây bảo hắn mau trốn đi không phải hắn ta vậy.
Báo tin, Nghịch Thời hội, Chu Diễm, cùng với cái gọi là điều tra.
“Giải thích? Ta không rõ ngươi đang nói cái gì? Giải thích như thế nào?” Vẻ mặt hắn bình tĩnh lại, thản nhiên nói.
“Hẳn là ngươi biết ta đang nói về cái gì?” Suy nghĩ trong lòng Chu Diễm dao động: “Bên Thứ Đồng, rồi Tình Xuyên, phàm là người có mâu thuẫn với ngươi đều mất tích bí ẩn, bây giờ lại còn tìm được dấu vết bọn họ bỏ mình. Tất cả đều chết bởi một phương pháp đặc biệt!”
“Hắn là một Siêu Phẩm bình thường thì có thể biết cái gì? Chẳng lẽ ngươi lại nghĩ rằng hắn đã ra tay giết người?”
Ngoài cửa đình viện, một bóng người khôi ngô đi thẳng vào.
Người này có mái tóc trắng xoá, chiều cao ba mét, mặc đạo y xanh đậm đặc hữu của Đại Đạo Giáo.
Rõ ràng là Thượng Quan Phi Hạc bị quấn chân khi trước.
“Thượng Quan phủ chủ, không ngờ ngươi cũng quay về kịp thời.” Chu Diễm xoay người sang phía khác nhìn thẳng vào đối phương, ánh mắt lóe lên vẻ nghiêm trọng.
“Vì sao ta không thể trở về? Nơi này là địa bàn Thượng Quan gia ta cố thủ, nếu có ai có gan dám quấy rối ở đây, đừng trách lão phu trở mặt!” Giọng Thượng Quan Phi Hạc lạnh lùng nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Chu Diễm.