“Nếu phủ chủ đã tới, vậy thì thật là tốt, bây giờ ngươi cũng tới xem chứng cứ mà phía ta tìm thấy đi.” Chu Diễm chỉ chỉ ngọc bàn trên đất.
Nhất thời tất cả ánh mắt liên tục rơi vào ngọc bàn kia, mọi người ở đây đều không phải người bình thường, có không ít người đã nhận ra ngọc bàn kia.
Thứ này cũng đã từng xuất hiện rất nhiều lần trong những nghi án rối loạn đã xảy ra trước đây.
Phần lớn người từng trải đều có thể nhận ra vật này.
“Là Lạc Ngọc bàn!”
Tất nhiên Thượng Quan Phi Hạc cũng biết về vật này.
Hoa văn hình cá trên đó đại biểu kết quả thế nào, ông ta cũng hiểu rõ.
“Trước đó chúng ta đã dùng bốn mảnh Lạc Ngọc bàn, kết quả đạt được là, hai mảnh có hoa văn hình cá, bây giờ, ta tới đây dùng một mảnh ngọc bàn, kết quả đưa ra vẫn là hoa văn hình cá.”
Chu Diễm trầm giọng nói.
“Bây giờ, ngươi hãy nói cho ta biết, vì sao tất cả ngọc bàn liên quan đến Đạo Tử, phần lớn đều có vấn đề?”
“Người mạnh nhất bên cạnh Đạo Tử chỉ là Siêu Phẩm, hắn lấy cái gì để giết Tông Sư?” Thượng Quan Phi Hạc hỏi lại: “Cho nên, cho dù chắc chắn cách thức tử vong không đúng, cũng không khẳng định chính là hắn đã ra tay!”
“Vậy vì sao người chết đều có thù với hắn?” Chu Diễm nghiêm nghị truy vấn.
Lúc này Thượng Quan Phi Hạc đã cảm thấy không được bình thường, rõ ràng trước đó Chu Diễm có khuynh hướng là người của bọn họ, bây giờ không hiểu sao lại mang việc này ra chất vấn.
“Không thể nào là do hắn giết được!” Ánh mắt Thượng Quan Phi Hạc dần lạnh lẽo.
“Thế thì là ai? Ngươi nói cho ta biết đi! Là ai?” Chu Diễm bước một bước lên trước. “Ngươi cũng đã biết, trong số những người chết còn có Tông Sư trong thập nhị tông phủ của ngươi!”
“Nhưng ngươi không có bằng chứng?” Thượng Quan Phi Hạc không hề lùi bước.
“Trước khi ta đến, Nghịch Thời hội có người truyền tin cho hắn, bảo hắn chạy trốn, đây cũng là bằng chứng!” Bỗng nhiên Chu Diễm nói.
Tay hắn ta lại chỉ Tùng Sơn đạo nhân đứng một bên.
“Tùng Sơn huynh phối hợp với chúng ta, đóng giả thành cao thủ Nghịch Thời hội, bảo hắn chạy trốn, hắn không bác bỏ, mà ngược lại còn thật sự suy xét về việc này! Chỉ cần là như thế, đã biết hắn có vấn đề!”
“Ngươi chắc chắn?” Thượng Quan Phi Hạc quay phắt sang nhìn Tùng Sơn đạo nhân. Hai mắt to như chuông đồng toả ra vẻ hung ác nặng nề dưới ánh trăng.
Da mặt Tùng Sơn đạo nhân căng ra, lông tơ toàn thân dựng đứng, thiếu chút nữa đã lùi lại phía sau một bước.
“Đúng! Thật sự có việc này!”
“Người bên ngoài thế nào, có thể Thượng Quan phủ chủ không thèm để ý, nhưng thập nhị tông phủ như thể tay chân, Tông Sư trong đó bỏ mình, còn bị nội gián giết chết, Thượng Quan phủ chủ không thể vẫn không để ý đến được đúng chứ?” Giọng điệu Chu Diễm lạnh băng.
Thượng Quan Phi Hạc trầm mặc, quay đầu nhìn về phía Trương Vinh Phương trầm mặc ở một bên.
“Trương Ảnh, đến cùng có phải người do ngươi mà chết hay không? Chỉ cần ngươi nói một tiếng không phải, lão phu bảo đảm ngươi không có việc gì ở phủ Tình Xuyên này!”
“Phủ chủ làm thế này là đang chỉ người khác thoát tội sao?” Sắc mặt Chu Diễm nghiêm nghị, hét lớn.
“Câm miệng!” Thượng Quan Phi Hạc chợt gầm lên giận dữ, sóng âm to lớn giống như sư tử gầm, chấn động đến mức tất cả tường đá trong đình viện rơi ra bụi phấn, gợn sóng trong ao nước nhỏ không ngừng xao động.
“Bản tướng đang đại biểu cho quân chủ của Tuyết Hồng các! Ngươi dám làm càn? Ta diệt cửu tộc của ngươi!”
Chu Diễm bước lên một bước, gầm thét, thân thể khôi ngô tản ra khí thế chỉ hơi yếu hơn Thượng Quan Phi Hạc.
“Diệt cửu tộc ta? Ta diệt ngươi trước!” Cơ thể Thượng Quan Phi Hạc nhanh chóng giãn nở, từng đường vân màu bạc nổi lên trên da.
“Bao che cho trọng phạm! Tự ý thả nội ứng của phản tặc! Thượng Quan Phi Hạc, ta thấy ngươi chán sống rồi!” Tay Chu Diễm chậm rãi cầm vào chuôi đao bên hông.
Ngoài mặt cả vẻ mặt và giọng nói của hắn ta đều nghiêm túc, nhưng thực ra đang mừng thầm trong lòng.
Mục đích trong lần này đến, bất kể là vu oan cho Trương Vinh Phương, hay là chọc giận Thượng Quan Phi Hạc, hắn ta đều đã đạt tới kết quả mong muốn.
Nếu có thể khiến cho Thượng Quan Phi Hạc chịu tội danh cấu kết nghịch đảng trên lưng, thì mục đích hắn tới nơi này đã được hoàn thành viên mãn.
“Ta hỏi ngươi một câu nữa, ngươi có phải là kẻ thật sự muốn bao che thông đồng với phản tặc hay không? Ngươi chắc chắn hắn thật sự là Trương Ảnh? Thật sự mới ba mươi mấy tuổi? Thật sự là thiên tài tuyệt thế?”
Hơi thở Thượng Quan Phi Hạc nặng nề, nhìn về phía Trương Vinh Phương.
“Nhân danh Thiên Tôn, ngươi nói thật cho ta biết. Ngươi có thông đồng với phản tặc không?”
“Không có.”
Trương Vinh Phương lắc đầu.
“Tu vi văn công và tuổi tác của ngươi là giả à?”
“Không phải.”
“Ngươi có phải là quân cờ của Đông tông năm đó hay không? Phải chăng còn trung với Đông tông?” Thượng Quan Phi Hạc hỏi lại.
“Không phải.” Trương Vinh Phương trả lời.