Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch Full)

Chương 1216 - Chương 1216 - Ám Lưu (16)

Chương 1216 - Ám lưu (16)
Chương 1216 - Ám lưu (16)

Đôi mắt Thượng Quan Phi Hạc lạnh băng nhìn Chu Diễm, lại nhìn về phía Trương Vinh Phương lần nữa.

“Cuối cùng, Tông Sư Thương gia của Tây tông và Ngọc Hư Cung, có phải do ngươi phối hợp với người khác rồi giết chết hay không?”

“Không phải.” Trương Vinh Phương nói.

“Nhìn thấy chưa? Dưới cái tên Thiên Tôn! Nếu như giờ phút này hắn có nửa điểm gian dối, thì ngày sau Bái Thần nhất định sẽ bị phạt! Cho nên hắn không thể nào là…”

“Giết bọn họ, không cần phải có người phối hợp.”

Thượng Quan Phi Hạc còn chưa nói xong, đột ngột dừng lại.

Giọng ông ta bị giọng bình tĩnh trầm thấp của Trương Vinh Phương đè xuống, áp chế hoàn toàn.

Rõ ràng âm thanh của ông ta lớn hơn.

Nhưng giờ phút này, trong tai tất cả mọi người, một câu trả lời ngắn ngủi của Trương Vinh Phương lại giống như một hồi chuông lớn, chấn động đến mức lòng tất cả mọi người run lên.

Tầm mắt mọi người tụ tập lên người Trương Vinh Phương ngay lập tức.

Bao gồm Chu Diễm, và cả Thượng Quan Phi Hạc.

“Ngươi mới vừa nói gì? Lặp lại lần nữa!” Thượng Quan Phi Hạc trợn mắt tròn xoe, nhìn chòng chọc vào Trương Vinh Phương.

Ông ta hoài nghi mình nghe lầm rồi.

Nghe lầm câu nói vừa rồi.

“Ta nói, giết bọn họ, không cần có người khác, một mình ta là đủ.”

Vẻ mặt Trương Vinh Phương bình tĩnh, lặp lại lần nữa.

Hắn ngẩng đầu, đón lấy ánh mắt của mọi người ở đây.

Gió thổi những chiếc lá rụng rơi, nhẹ nhàng buông mình xuống hồ nước.

Trăng sáng mây tan.

Trương Vinh Phương nhẹ nhàng duỗi người, ngẩng đầu đối mặt với ánh mắt của mọi người.

“Thật ra... Ta đã đã muốn nói điều này từ lâu rồi. Đáng tiếc... Không có thời gian thích hợp.”

Hắn lo lắng cho tỷ tỷ, lo lắng cho sư phụ, lo lắng cho thủ hạ, bởi vì lo lắng nên có thể dẫn đến vô vàn rắc rối.

Vân vân và mây mây.

Có quá nhiều thứ phải lo lắng.

Nhưng đối với nhiều chuyện, ngươi càng né tránh, nó càng đến gần ngươi, tập trung về phía ngươi.

Cho đến khi ngươi không còn cách nào rút lui, không còn cách nào tránh né được nữa.

Thay vì như thế, tốt hơn là biến bị động thành chủ động ngay từ đầu.

Trong nửa tháng trên đỉnh núi Lăng Hoa này, Trương Vinh Phương đã học được rất nhiều điều từ Đế Giang.

Nhưng tất cả những điều này thực ra không ảnh hưởng lớn bằng một thứ.

Đó là bản thân.

Dựa vào lòng ta thuận theo lòng hắn, dựa vào ý ta cảm hoá ý hắn.

Nếu có biến số thì cứ tùy theo lòng mình mà làm.

Đế Giang đã làm như vậy, cho nên mọi người xung quanh đều phải thích ứng với hắn. Thay vì hắn thích ứng với những người còn lại xung quanh.

Kẻ yếu thường đi theo xu thế chung.

Mà bản thân kẻ mạnh chính là xu thế chung.

Trương Vinh Phương chợt nhận ra rằng hóa ra suy nghĩ của mình luôn ở vị trí của một kẻ yếu.

Hắn thuận theo bố cục của người khác, thuận theo thế của người khác.

Nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ chủ đạo mọi thứ, chủ đạo xu thế chung.

Nhạc sư phụ, Nghĩa Minh, Linh đình, họ đều có thế của riêng mình.

Nếu họ có thể có. Tại sao hắn không thể có?

“Ngươi...” Trong đầu Thượng Quan Phi Hạc ong ong một hồi, trong khoảnh khắc ấy, vô số suy nghĩ quay cuồng trong đầu ông ta.

Trong đó, thậm chí còn có ý tưởng ngay lập tức đánh bất tỉnh cái tên này, kéo đi, kẻo hắn lại tiếp tục nói nhảm.

Ông ta vội vội vàng vàng trở về, đã nghĩ đến rất nhiều việc phát triển, rất nhiều khả năng.

Nhưng không ngờ Trương Ảnh lại thừa nhận điều đó trước mặt mọi người!

Thừa nhận!

Hắn vậy mà lại thừa nhận một mình hắn đã giết tất cả các Tông Sư đối địch trước đó!

Hắn là một võ giả Siêu Phẩm? Lấy cái gì mà thừa nhận? Còn nội ứng thì sao?

Ai đã phối hợp với hắn để giết người? Tại sao phải giết người? Chỉ vì một chút xíu mâu thuẫn liền ra tay lấy đi tính mệnh của người khác à?

Những câu hỏi này giống như đã mọc rễ, không ngừng quay cuồng trong tâm trí Thượng Quan Phi Hạc.

Lúc này, toàn bộ đình viện hoàn toàn yên tĩnh.

Sự kinh ngạc trong mắt Chu Diễm dần dần biến thành một nụ cười, bởi vì cho dù Trương Ảnh có bỗng nhiên nổi điên hay không, mục đích của hắn ta đã đạt được.

Tiếp theo, chỉ cần tội danh của Trương Ảnh được xác nhận, sau đó phối hợp với người khác bí mật giả chết rút lui, thế là xong.

“Xem ra đầu óc Trương Đạo Tử của chúng ta bỗng nhiên mê sảng, bắt đầu nói nhảm.” Nguyên Sinh Tây tông cười nói.

“Làm sư phụ, ngươi nói chuyện không thể biết một người tỉnh hay không sao? Cái này cũng không giống nói bậy bạ a.” Tùng Sơn đạo nhân Chân Nhất Giáo cười nói.

Mục đích của chuyến đi lần này của họ đơn giản là đã hoàn thành vượt mức.

Ban đầu còn nghĩ phải làm cách nào để Trương Ảnh tự mình chui vào rọ.

Nhưng bây giờ, tất cả đã không cần thiết nữa.

Họ không ngờ rằng Trương Ảnh lại ngu ngốc đến mức này, vậy mà lại thừa nhận ở trước mặt bọn họ?

Mặc dù điều này làm cho tất cả các công việc chuẩn bị tiếp theo của họ trở nên vô nghĩa.

Bình Luận (0)
Comment