Nguyên Sinh ngơ ngác nhìn Tùng Sơn bị nổ đầu, nhanh chóng lặng lẽ lùi lại một bước. Hắn ta vừa định mở miệng liền lập tức ngậm lại.
Nếu trước đây hắn ta còn tưởng Trương Ảnh đang khoác lác phát bệnh, nhưng bây giờ, hắn ta cảm thấy có chút không ổn.
Một linh cảm xấu tràn ngập trong lòng hắn ta.
Trong nháy mắt vừa rồi, hắn ta chuẩn bị ra tay, nhưng hắn ta tưởng là Chu Diễm sẽ ra tay, cho nên không nhúc nhích, mà Chu Diễm cũng không nhúc nhích.
Hơn nữa, hắn ta tưởng rằng Tùng Sơn hẳn là có thể áp chế Trương Ảnh, nhưng bây giờ…
Trong nháy mắt!
Tùng Sơn thậm chí còn chưa kịp mở Chung Thức!
“Thượng Quan Phi Hạc! Hắn chắc chắn không thể nào là Trương Ảnh! Chúng ta cùng nhau bắt hắn lại trước đã rồi hẵng nói!”
Nghĩ đến đây, Nguyên Sinh hét lớn.
“…” Hai tay Thượng Quan Phi Hạc nắm chặt, nhưng trong lòng vẫn do dự.
Dù thế nào đi nữa, từ khoảnh khắc hắn vừa mới ra tay, vẫn có thể nhìn ra thứ mà Trương Vinh Phương sử dụng rõ ràng là võ học của Đại Đạo Giáo!
Dấu vết đó không nói dối! Đó là một dấu vết mạnh mẽ chỉ có thể được dung nhập vào bản năng sau nhiều năm luyện tập.
Nó chắc chắn không thể là giả!
“Đừng nghĩ nữa, hắn ta không thể ra tay đâu.”
Bỗng nhiên, một giọng nói ôn hòa vang lên từ cửa sân.
Một lão giả tóc tai bù xù, một tay cầm một vò rượu, tay kia cầm một thanh đoản đao màu bạc, thân thể lắc lư, nửa người dựa vào khung cửa.
Ừng ực ừng ực.
Hắn ngửa đầu, đổ một đống rượu vào miệng, sau đó mắt say lờ đờ, mông lung bỏ xuống, ợ một tiếng.
“Đã lâu không gặp, Thượng Quan.”
“Là ngươi!!?” Đồng tử Thượng Quan Phi Hạc bỗng nhiên co rụt lại.
Những ký ức đã lâu nhanh chóng dâng lên khuấy động trong đầu, cảnh tượng năm đó nhanh chóng hiện lên trong đầu ông ta.
“Là ta.” Lão giả mỉm cười: “Cho nên, bắt đầu từ bây giờ, ta không động, ngươi cũng không động.”
Thượng Quan Phi Hạc không trả lời. Ánh mắt lại lần nữa rơi vào Trương Vinh Phương ở bên cạnh.
“Xem ra ngươi đã lên kế hoạch hết rồi.”
“…” Trương Vinh Phương cũng bất ngờ không kém.
Hắn căn bản không mời Đế Giang tiền bối.
Nhưng hắn vậy mà lại xuống núi, còn đến nơi này là vì nghĩ tới tờ giấy trước đó Thiên Nữ đã đưa đến.
Hắn bỗng nhiên hơi hiểu ra
Có người nghĩ nó là giả, nhưng có người có thể biến nó thành thật.
“Đi thôi.” Đế Giang dịu dàng nhìn về phía Trương Vinh Phương, hắn hơi hơi nghiêng người, nhường cửa sân ra.
Trương Vinh Phương im lặng một lúc, chậm rãi đi về phía trước, đi ngang qua Chu Diễm và Nguyên Sinh.
Ánh mắt Chu Diễm hung ác nham hiểm, tay phải muốn ngưng tụ kình lực.
Bỗng nhiên, một cơn ớn lạnh sắc bén từ bên ngoài cửa sân truyền đến.
Hắn ta ngẩng đầu nhìn lại, trong bóng tối phía sau Đế Giang, vậy mà lại có một bóng dáng cao lớn tuấn mỹ tóc vàng đang đứng.
Sự ớn lạnh đó truyền đến từ người này.
“Đông Lâm giáo chủ? Áo Tư Thản Đinh.”
Tại sao tên này có thể ở cùng một chỗ với người Nghịch Thời hội? Lúc trước hắn ta còn phối hợp ra tay với Giáo Minh mà!?
Đầu óc Chu Diễm mờ mịt, nhất thời không kịp phản ứng.
Nếu như nói những người khác không phải cường giả Bái Thần phản bội, hắn ta có thể hiểu được.
Nhưng tại sao Đông Lâm giáo chủ Áo Tư Thản Đinh cũng như thế?
Tiếng bước chân lanh lảnh không ngừng vang vọng trong sân.
Trương Vinh Phương từng bước một lướt qua hai người Chu Diễm, quay lưng về phía Thượng Quan Phi Hạc, đi về phía Đế Giang.
Tốc độ của hắn rất chậm, nhưng cũng rất ổn định.
“Trương Ảnh!” Thượng Quan Phi Hạc bỗng nhiên kêu lên.
“Ngươi đã nghĩ kỹ rồi à?”
Trương Vinh Phương im lặng không nói gì. Chuyện cho tới bây giờ, hắn muốn ngưng tụ Tự Cường Chi Tâm, bước vào cảnh giới Tông Sư, thân phận Đạo tử của Đại Đạo Giáo, bản thân nó đã trở thành gông cùm xiềng xích.
Có lẽ Nhạc sư phụ thật sự đối xử tốt với hắn, sự che chở đối với hắn cũng tương tự không ngừng hiện lên trong lòng.
Không có Đại Đạo Giáo lúc trước bảo vệ, hắn cũng không cách nào phát triển nhanh chóng tới tầng thứ này như vậy.
“Thượng Quan phủ chủ, cho tới nay, đa tạ ngươi chiếu cố.” Trương Vinh Phương bình tĩnh nói.
“Tương tự, Nhạc sư phụ đối xử với ta thật sự tốt, ta cũng ghi tạc trong lòng.”
“Vậy vì sao ngươi vẫn còn…?” Trong nháy mắt Thượng Quan Phi Hạc thấy Đế Giang xuất hiện, nghe thấy hắn giọng nói chuyện, liền mơ hồ có chút hiểu ra, Trương Ảnh, có lẽ không thành vấn đề!
“Ân tình thì quy về ân tình.” Trương Vinh Phương giẫm một cước lên bậc thang trước cửa.
“Nhưng con đường của Đại Đạo Giáo, đi nhầm rồi.”
Hắn đi từng bước một hướng Đế Giang, mỗi một bước đều rất đều đều, rất bình ổn, loại cảm giác này… giống như đang rời xa cái gì.
Thượng Quan Phi Hạc thấy cảnh như vậy, trong lòng mơ hồ giống như nghĩ tới điều gì.
Hô hấp ông ta nặng nề hơn.
“Đứng lại!”
Ông ta hét lớn.
“Việc của Đại Đạo Giáo, chỉ có thể do Đại Đạo Giáo quyết định! Ngươi theo ta đi Thiên Thành Cung gặp chưởng giáo!”