Hai người một trái một phải, đồng thời đánh về phía Trương Vinh Phương ở chính giữa.
Răng rắc.
Một tay của Trương Vinh Phương vặn gãy cổ của Tùng Sơn đạo nhân, cảm ứng được thế tiến công hai bên.
Lúc này, sau khi triển khai trạng thái huyết liên, hắn không có chút sợ hãi nào.
Hắn ngẩng đầu nhìn thân hình Chu Diễm vọt tới, trong đầu hắn nhanh chóng hiện lên từng phương pháp đối phó.
Nhưng cuối cùng, vẫn ngưng tụ thành một cái.
“Tiên pháp!”
Hai mắt hắn chợt sáng lên.
Mười hai Kỹ Năng Phá Hạn đặc biệt chỉ trạng thái huyết liên mới có, lần đầu tiên được dùng ra ở đây.
“Súc Địa!”
Oành!!
Trong nháy mắt mặt đất dưới chân hắn ầm ầm sụp đổ, nổ tung.
Trong hố sâu rộng hơn một thước, Trương Vinh Phương đột ngột dâng lên từ mặt đất. Hắn giống như ảo ảnh, lấy tốc độ kinh khủng nhanh hơn lúc trước rất nhiều chợt sượt qua bên cạnh Chu Diễm.
“Trọng Vân!!” Hắn vung cánh tay lên.
Hai người dùng tốc độ cực kỳ nhanh chóng, cánh tay giao nhau, trong nháy mắt đã đổi chiêu.
Chu Diễm rơi xuống đất, quỳ một chân trên đất, che cánh tay phải.
Cánh tay hắn ta đã giống như sợi mì, tất cả cốt cách triệt để nát bấy, không hề chống lên được.
Nhưng hắn ta không hề để tâm, trái lại nghiêng người nhìn phương hướng phía sau Trương Vinh Phương.
“Ai cho ngươi dũng khí, dám đối kháng chính diện với ta!?”
“!!???” Ánh mắt hắn ta co rụt mạnh, hai mắt trợn to.
Trời.
Một tay của Trương Vinh Phương buông ra Nguyên Sinh hòa thượng đang nhanh chóng trở nên khô quắt.
Cánh tay trái vừa đứt gãy thành phấn vụn của hắn lúc này đã khôi phục như lúc ban đầu.
Theo lượng lớn huyết dịch bổ sung, tinh khí thần của hắn lại khôi phục lại cực hạn đỉnh phong.
Răng rắc.
Hai mắt Nguyên Sinh mở to, mới chuyển thành bạc trắng hoàn toàn đã bị Trương Vinh Phương một tay vặn gãy cổ, lập tức ngã xuống đất, cấp tốc hóa thành bụi đen.
“Đây cũng là ta muốn nói cho các ngươi biết.” Trương Vinh Phương giang hai cánh tay, khẽ cười ra tiếng.
“Con đường chính xác.”
“...!!?” Chu Diễm nghẹn họng nhìn trân trối, trong lòng tê dại, ngay cả cánh tay hắn ta đang nhanh chóng khôi phục cũng đã không phát giác gì.
Chỉ trong nháy mắt như vậy mà Nguyên Sinh lại!!?
Tên này… tên này… rốt cuộc là thần thánh phương nào!!!?
“Đạo Môn hiện giờ, từ lâu đi lầm đường.” Trương Vinh Phương tiến lên phía trước từng bước một.
“Chúng ta tu đạo, đoạt tạo hóa của thiên địa, luyện chúng sinh vô hạn. Tam hoa tụ đỉnh, ngũ khí triều nguyên!!”
Hắn chậm rãi nghiêng người, lộ ra hoa văn huyết liên nở rộ phía sau.
“Hôm nay ta đã luyện được tinh huyết chi hoa thứ nhất! Chân chính bước lên con đường cao tu Đạo Môn!”
“Không Bái Thần!”
“Không Cực Cảnh!”
“Chỉ tu mình! Ngộ biến hóa của trời xanh, đạo vô cùng của vạn vật!!”
Vẻ mặt Trương Vinh Phương cảm khái, giống luyện khí sĩ thành kính nghiêm nghị tìm kiếm đạo ở cổ đại.
Chu Diễm trơ mắt nhìn hắn đến gần.
Hắn ta có thể phân biệt ra được, Trương Vinh Phương thực sự không có Bái Thần!
Cũng thật sự không phải là Cực Cảnh!
Không có lâm giải, vẻn vẹn chỉ là một loại trạng thái giống với Chung Thức, đã hoàn toàn nghiền ép tất cả.
Người… có thực sự có thể đạt đến nước này không??
Không Bái Thần? Cũng có thể đạt được độ cao như thế!?
Vậy trước đây vì sao hắn ta lại Bái Thần?
Vì sao phải đem sinh tử của mình, giao cho thần phật!?
Vì sao?
Nếu hắn ta có thể gặp được người này sớm…
Không đúng!!
“Đụng đến đạo tâm ta! Ngươi đáng chết!!”
Chu Diễm phản ứng kịp.
Hắn ta đang trong Chung Thức, nên ánh mắt lập tức tỉnh táo lại.
Hai chân hắn ta đạp đất, cơ thể áp súc, vặn vẹo, xoắn động giống như lò xo.
“Bí sát! Đạp Hư - Lăng Không - Diệt Ảnh!!!”
Trong nháy mắt vô thanh vô tức, thân hình hắn ta biến mất tại chỗ.
Ở một cái chớp mắt này, Chu Diễm bỗng nhiên xuất hiện giữa không trung phía sau Trương Vinh Phương.
Bóng hắn ta phân tán ra theo hình quạt, đầu ngón tay của mỗi một bóng người đều nổi lên màu bạc, điểm xuống phía dưới.
Cùng lúc đó, tổng cộng mười tám bóng người, khó phân thật giả, ấn xuống dưới từ các góc độ khác nhau.
Ngón tay của mỗi một hình bóng đều là thật!
Trương Vinh Phương hít sâu một hơi, thu hồi song chưởng, ôm tròn.
“Thập Nhị Tiên Pháp!”
“Âm Hồng!!'”
Trong nháy mắt hai cánh tay hắn mở rộng, làn da chảy ra lượng lớn giọt máu, hai tay vung lên giống suối chảy, trước người hình thành một vòng khí xoáy cực lớn màu đỏ sẫm.
Đó là vòng xoáy chân thực do hỗn hợp giọt máu và khí lưu hình thành nên!!
Xuy xuy xuy xuy!!!!!
Từng bóng ngón tay đụng vào vòng xoáy đỏ sẫm, phát ra tiếng rít chói tai.
Cơ thể Trương Vinh Phương không ngừng rung động, nhưng vẫn đứng tại chỗ bất động, chỉ là hai chân không ngừng hãm sâu xuống.
Một phần mười giây sau.
Một chỉ cuối cùng của Chu Diễm hạ xuống.
Hai người đồng thời bay ngược tách ra xa.
Chu Diễm rơi xuống đất từ không trung, lùi lại hơn mười bước, hoảng sợ đưa tay.
Hai tay của hắn ta, lúc này thế mà lại bao trùm vô số nếp nhăn hố nhỏ giống như người già.