“Yêu pháp!!” Hắn ta quát lên.
Trương Vinh Phương đứng vững hai chân, tinh khí thần mơ hồ tốt hơn.
Mặc dù nơi ngực hắn lại có thêm mấy lỗ máu, nhưng xem tốc độ khép lại của nó, cùng lắm mấy giây sau là có thể khôi phục như lúc ban đầu.
“Đây chính là tiên pháp! Yêu ma các ngươi, lấy tánh mạng người làm thức ăn, sao có thể hiểu được tinh túy của tiên đạo chân chính của bọn ta?”
Mặt hắn không đổi sắc, không chút bận tâm.
Đến lúc này, hắn đã triệt để hiểu ra cực hạn của mình rồi.
Chu Diễm thân làm Đại Tông Sư Tuyết Hồng các, trên tiên cơ ngăn địch cũng chỉ gần giống như hắn, Tùng Sơn trước đó thậm chí còn không bằng hắn ở phương diện này.
Mà trên cường độ tố chất cơ thể, hắn và Chu Diễm không kém bao nhiêu.
Khác biệt duy nhất, chính là sức khôi phục và chiêu thức võ công.
“Thì ra là thế.” Chu Diễm nhìn chăm chú vào hắn, dường như đã hiểu ra cái gì.
“Tiên đạo, chính là Tông Sư chi tâm của ngươi sao?”
“Nếu như thế, ta sẽ phế đi đạo tâm của ngươi!!”
Hai chân hắn ta phân tán thành chữ đinh.
“Để ngươi thật sự hiểu như thế nào là Bái Thần!!”
Vụt!
Hắn ta trợn to hai mắt.
Đồng tử của hắn ta cấp tốc chuyển từ màu đen sang bạc trắng.
Phù!
Một vòng khí lưu vô hình lấy hắn ta làm trung tâm, khuếch tán hướng bốn phương tám hướng, thổi tan sương mù dày đặc xung quanh.
Rất nhanh, sương mù dày đặc tản ra, hoàn cảnh bốn phía lại hiển lộ ra.
Bọn họ đang đứng trên một bãi đất giữa đồi núi.
Phía sau hai người chính là tảng lớn ao đầm màu đen hư thối mục nát.
Càng xa hơn, mơ hồ có tiếng va chạm giao thủ kịch liệt nổ tung như tiếng sấm.
Nhưng giờ này khắc này, Trương Vinh Phương đều không đếm xỉa tới động tĩnh còn lại.
Hắn hết sức chăm chú nhìn thẳng Chu Diễm.
Hắn cảm nhận được một loại uy hiếp đặc biệt nào đó từ trên người đối phương.
Nó tương tự với cảm giác hắn cảm nhận được vào lần đầu tiên nhìn thấy Huyết Thần, Nguyện Nữ trước đây.
Phù.
Một vòng khí lưu chậm rãi tản ra quay xung quanh Chu Diễm.
Lúc này hai mắt hắn ta đã triệt để hóa thành màu bạc, đứng tại chỗ, cúi đầu nhìn Trương Vinh Phương.
“Giết!!!”
Lạch cạch, hắn ta bước lên trước một bước.
Một ảo ảnh màu bạc mơ hồ bay lên từ sau lưng hắn ta.
Đó là vô số nhiệt khí phát ra từ trên người hắn ta, hội tụ bện thành một hình dáng đạo nhân cao mấy mét.
Nhìn từ xa, hình dáng đạo nhân kia hai mắt trống rỗng, mơ hồ có thể thấy hắn mặc đạo bào, đầu đội đạo quan, tay trái như ý, tay phải kim tiên.
Thình thịch!
Khí lưu nổ tung, Chu Diễm lại nhằm phía Trương Vinh Phương.
Lúc này đây tốc độ và lực lượng của hắn ta so với trước đó cũng không tăng lên bao nhiêu.
Thế nhưng một loại cảm giác hồi hộp không rõ, đã khiến tim Trương Vinh Phương đập gia tốc trước khi hắn ta còn chưa tới gần.
Hắn cố ngưng mắt nhìn đối phương, thời gian dần qua, theo Chu Diễm tới gần.
Tất cả xung quanh chậm lại.
Đây là trạng thái đặc biệt Trương Vinh Phương phát hiện ra trong lần đặc huấn với Đế Giang trước đó.
Hắn phát hiện chỉ cần mình tiến vào trạng thái này, là có thể khiến tất cả xung quanh biến chậm đi.
Lúc này ngay phía trước hắn.
Chu Diễm nhanh chóng tới gần giống đạn pháo, thân thể bán lơ lửng, song song với mặt đất, tới gần phía bên này.
Hắn ta vung tay phải lên, ảo ảnh đạo nhân sau lưng cũng đồng dạng chém ra tay phải.
Nắm tay khí lưu vô hình bao vây tay phải thực sự, giống nhập làm một thể, đánh tới hướng Trương Vinh Phương.
“Ta!” Bắp thịt toàn thân Trương Vinh Phương phồng lên, đang định vận dụng Thập Nhị Tiên Pháp đối kháng.
Nhưng… một cơn đau đớn đột ngột khiến trước mắt hắn hoàn toàn mơ hồ.
Hắn… thấy không rõ rồi!?
Không chỉ như vậy.
Một loại cảm giác khủng hoảng không rõ truyền đến từ sau lưng của hắn, giống như đằng sau có thứ nguy hiểm trí mạng gì đó ở phụ cận.
Vụt!
Hắn hung hăng vung nắm đấm về phía sau.
Nhưng đánh hụt. Phía sau chẳng có cái gì cả.
Chỉ một cái chớp mắt đánh hụt này, Chu Diễm cũng đã lại tới gần.
Nắm đấm mạnh hỗn hợp với khí trắng giáng xuống từ chỗ cao, giống một làn sóng xung kích trắng nhợt.
Bay vụt, đánh, trúng mục tiêu!
Oành!!!
Không có gì bất ngờ, một quyền này hoàn mỹ đánh trúng ngực của Trương Vinh Phương.
Hai mắt hắn trợn to, thậm chí hoàn toàn không phân rõ công kích tới từ nơi nào.
Thình thịch!!
Lồng ngực Trương Vinh Phương sụp đổ, xương cốt gãy lìa, lưng bị đánh ra một cái hơi nhô lên.
“Thấy được chưa?” Hai mắt màu trắng bạc của Chu Diễm nâng lên, ngưng mắt nhìn đối phương: “Ngươi cho rằng ngươi là ai!? Khắc chế? Năm đó người vĩnh viễn không có khả năng là đối thủ của bọn ta, vậy thì hiện tại cũng như vậy.”
Lúc này hắn ta giống như biến thành người khác, nhân tính tự thân giống như kết hợp với vật gì đó, hình thành nên Chu Diễm kia.
Phụt!
Trương Vinh Phương há mồm, khóe miệng tuôn ra máu tươi.