Chỉ là bỗng nhiên, một tiếng vang đặc biệt nho nhỏ vang lên từ chỗ tiếp xúc của hai người.
Âm thanh kia từ nhỏ đến lớn, từ yếu đến mạnh
“!!?” Bỗng Chu Diễm chợt phát hiện không đúng, cúi đầu xem.
Hắn ta hoảng sợ phát hiện, vị trí da cánh tay của mình kề sát lên người của đối phương đang nhanh chóng trở nên già nua, mất đi sáng bóng hơi nước.
Mà thay vào đó, là thương thế trên người Trương Vinh Phương đang lấy một tốc độ khủng khiếp để khép lại khôi phục.
“Chết cho ta!!” Chu Diễm nâng đầu gối lên, hung hăng đánh vào bụng Trương Vinh Phương.
Nhưng độ cứng cơ thể cường hãn kinh khủng, khiến hắn ta không thể đụng gãy người này, chỉ khiến cho cơ bắp, xương cốt hắn đứt gãy.
Phụt.
Trương Vinh Phương giang rộng hai tay, ôm chặt lấy hắn ta.
Hắn đang cười, mặc dù đang hộc máu, thế nhưng khóe miệng của hắn vẫn đang cong lên!
Hơn nữa càng ngày càng vui vẻ! Càng ngày càng vui sướng!
Thình thịch thình thịch!!
Chu Diễm cảm thấy không ổn, điên cuồng cố gắng thoát khỏi. Hắn ta lần lượt ra chân như thiểm điện, đánh vào cơ thể Trương Vinh Phương.
Nếu là Đại Tông Sư Bái Thần khác, lúc này e là đã bị đụng hỏng cả cơ thể.
Nhưng đặt trên người Trương Vinh Phương đang mở ra huyết liên lúc này, thì chỉ là trình độ mới gãy đầu khớp xương.
Cường độ cơ thể hắn hiện giờ, đã mạnh hơn Bái Thần một đoạn.
Máu không ngừng tuôn ra từ trong miệng, nhưng hai cánh tay hắn giống như kìm sắt, gắt gao ôm lấy Chu Diễm.
“Ngươi không giết chết được ta.”
Hắn thấp giọng nói.
“Ta đã ngưng tụ tam hoa, tương lai chắc chắn ngũ khí triều nguyên!”
“Ta mới là tiên đạo chân chính!!”
Phốc phốc phốc phốc!!
Trong nháy mắt, vô số ngân tuyến xuyên thấu cơ thể hắn ta, giống dòng suối màu bạc, từ đằng sau đâm xuống mặt đất, thâm nhập không biết bao xa.
Trương Vinh Phương vừa phun máu vừa cười to, tách ra đánh về phía mặt hắn ta một quyền.
Hắn nghiêng đầu tới cắn mạnh lên mặt Chu Diễm.
Lượng lớn máu tươi dũng mãnh vào trong miệng hắn.
Thương thế trên cơ thể lại gia tốc khép lại khôi phục.
Trương Vinh Phương điên cuồng hút máu, cảm thụ được cơ thể phá hư và tái sinh.
Thống khổ không sao cả.
Bị thương không sao cả.
Hắn chỉ muốn thắng!
Thời gian từng giờ trôi qua.
Cuối cùng, không biết trải qua bao lâu.
Hắn cảm giác được cơ thể càng ngày càng tốt, thương thế càng ngày càng ít.
Chu Diễm giãy dụa trong ngực càng ngày càng yếu.
Cái loại trạng thái quỷ dị này dường như chỉ tồn tại sau khi Hàng Thần, hắn hoàn toàn không cách nào dự đoán được thế tiến công đường lối của đối phương.
Tiên cơ ngăn địch tương đương với Đại Tông Sư hoàn toàn mất đi hiệu lực.
Hơn nữa còn có quấy rầy trên ý thức tinh thần nào đó, cùng với ảnh hưởng về phương diện cảm giác.
Dẫn đến cuối cùng, hắn căn bản là không có cách nào ứng đối công kích.
Nhưng không sao
Không sao.
Lạch cạch.
Trương Vinh Phương buông Chu Diễm đã biến thành thây khô ra, quay cuồng ở một bên, máu me khắp người, ngửa đầu nhìn bầu trời.
“Ta có thể kết tam hoa. Tà ma ngoại đạo, không giết chết được ta!!”
“Không giết chết được ta!!”
“Giết không chết!!”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha!!!” Hắn bỗng bật cười.
Cả người co quắp, giống như bị thần kinh, bật cười ha ha với bầu trời.
Giờ này khắc này, hắn nằm trên mặt đất, bên cạnh là thây khô, trong lòng có loại an bình chưa từng có.
Bịch.
Một đôi giày quen thuộc chậm rãi tiến vào tầm mắt hắn từ phía sau.
Đế Giang cầm theo vò rượu trong tay, thần sắc ôn nhu, không có lên tiếng.
Hắn ta ngửa đầu uống một ngụm rượu, lẳng lặng nghe hắn cười, nghe tiếng gió như tiếng khóc phía xa xa.
Linh đình, Tập Hiền viện.
Tập Hiền viện nằm ở bên phải cụm cung điện của Linh đình, là bộ môn quản hạt tông giáo bị rất nhiều người cho rằng xây dựng hoa lệ dị thường.
Nhưng trên thực tế, nơi này chỉ có một dãy phòng thấp hình sợi dài đơn giản.
Tổng cộng hơn mười căn phòng nhỏ nối liền thành một đường, cao không quá năm mét, rộng bất quá sáu mét, là cơ cấu tài quyết tông giáo tối cao của toàn bộ Đại Linh.
Lúc này khí trời dần dần lạnh lẽo, hoa tuyết bay tán loạn rơi xuống đất, lót một tầng tuyết trắng dày cộp bên trên Tập Hiền viện.
Trong Tập Hiền viện không có đốt hệ thống sưởi hơi, nhưng bằng vào nhiệt lượng tỏa ra từ mấy người ở đây, cũng có thể khiến trong này ấm áp như xuân.
Lúc này trong toàn bộ Tập Hiền viện chỉ có ba người ở.
Hoàn toàn khác với quy mô hơn mười người trước đây.
“Thế nên ta đã nói rồi, để đám phế vật kia ở lại đây làm gì chứ? Cũng không ích lợi gì cả, chỉ biết chen chúc chiếm chỗ. Nơi này vốn đã nhỏ.”
Nhạc Đức Văn ngồi trên ghế đại biểu Đạo môn, tay sờ mặt bàn gỗ tử đàn sáng bóng.
“Bây giờ nhìn xem, thoải mái hơn nhiều.”
“Chuyện cho tới bây giờ, bàn tính của ngươi tất cả mọi người có thể thấy được, cũng có thể đoán ra. Nhưng chỉ dựa vào Ngũ gia chúng ta, thiếu.” Thanh Dịch đạo nhân một bên hai mắt cụp xuống, đôi mắt nửa mở nửa khép, dáng vẻ như sắp ngủ tới nơi.